古诗词

上阳白发人

白居易

上阳人,上阳人,红颜暗老白发新。shàng yáng rén,shàng yáng rén,hóng yán àn lǎo bái fā xīn。
绿衣监使守宫门,一闭上阳多少春。lǜ yī jiān shǐ shǒu gōng mén,yī bì shàng yáng duō shǎo chūn。
玄宗末岁初选入,入时十六今六十。xuán zōng mò suì chū xuǎn rù,rù shí shí liù jīn liù shí。
同时采择百馀人,零落年深残此身。tóng shí cǎi zé bǎi yú rén,líng luò nián shēn cán cǐ shēn。
忆昔吞悲别亲族,扶入车中不教哭。yì xī tūn bēi bié qīn zú,fú rù chē zhōng bù jiào kū。
皆云入内便承恩,脸似芙蓉胸似玉。jiē yún rù nèi biàn chéng ēn,liǎn shì fú róng xiōng shì yù。
未容君王得见面,已被杨妃遥侧目。wèi róng jūn wáng dé jiàn miàn,yǐ bèi yáng fēi yáo cè mù。
妒令潜配上阳宫,一生遂向空房宿。dù lìng qián pèi shàng yáng gōng,yī shēng suì xiàng kōng fáng sù。
宿空房,秋夜长,夜长无寐天不明。sù kōng fáng,qiū yè zhǎng,yè zhǎng wú mèi tiān bù míng。
耿耿残灯背壁影,萧萧暗雨打窗声。gěng gěng cán dēng bèi bì yǐng,xiāo xiāo àn yǔ dǎ chuāng shēng。
春日迟,日迟独坐天难暮。chūn rì chí,rì chí dú zuò tiān nán mù。
宫莺百啭愁厌闻,梁燕双栖老休妒。gōng yīng bǎi zhuàn chóu yàn wén,liáng yàn shuāng qī lǎo xiū dù。
莺归燕去长悄然,春往秋来不记年。yīng guī yàn qù zhǎng qiāo rán,chūn wǎng qiū lái bù jì nián。
唯向深宫望明月,东西四五百回圆。wéi xiàng shēn gōng wàng míng yuè,dōng xī sì wǔ bǎi huí yuán。
今日宫中年最老,大家遥赐尚书号。jīn rì gōng zhōng nián zuì lǎo,dà jiā yáo cì shàng shū hào。
小头鞵履窄衣裳,青黛点眉眉细长。xiǎo tóu xié lǚ zhǎi yī shang,qīng dài diǎn méi méi xì zhǎng。
外人不见见应笑,天宝末年时世妆。wài rén bù jiàn jiàn yīng xiào,tiān bǎo mò nián shí shì zhuāng。
上阳人,苦最多。shàng yáng rén,kǔ zuì duō。
少亦苦,老亦苦,少苦老苦两如何!shǎo yì kǔ,lǎo yì kǔ,shǎo kǔ lǎo kǔ liǎng rú hé!
君不见昔时吕向美人赋,又不见今日上阳白发歌!jūn bù jiàn xī shí lǚ xiàng měi rén fù,yòu bù jiàn jīn rì shàng yáng bái fā gē!
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

听歌六绝句想夫怜

白居易

玉管朱弦莫急催,容听歌送十分杯。yù guǎn zhū xián mò jí cuī,róng tīng gē sòng shí fēn bēi。
长爱夫怜第二句,请君重唱夕阳开。zhǎng ài fū lián dì èr jù,qǐng jūn zhòng chàng xī yáng kāi。

听歌六绝句何满子

白居易

世传满子是人名,临就刑时曲始成。shì chuán mǎn zi shì rén míng,lín jiù xíng shí qū shǐ chéng。
一曲四调歌八叠,从头便是断肠声。yī qū sì diào gē bā dié,cóng tóu biàn shì duàn cháng shēng。

池上寓兴二绝

白居易

濠梁庄惠谩相争,未必人情知物情。háo liáng zhuāng huì mán xiāng zhēng,wèi bì rén qíng zhī wù qíng。
獭捕鱼来鱼跃出,此非鱼乐是鱼惊。tǎ bǔ yú lái yú yuè chū,cǐ fēi yú lè shì yú jīng。

池上寓兴二绝

白居易

水浅鱼稀白鹭饥,劳心瞪目待鱼时。shuǐ qiǎn yú xī bái lù jī,láo xīn dèng mù dài yú shí。
外容闲暇中心苦,似是而非谁得知。wài róng xián xiá zhōng xīn kǔ,shì shì ér fēi shuí dé zhī。

南侍御以石相赠助成水声因以绝句谢之

白居易

泉石磷磷声似琴,闲眠静听洗尘心。quán shí lín lín shēng shì qín,xián mián jìng tīng xǐ chén xīn。
莫轻两片青苔石,一夜潺湲直万金。mò qīng liǎng piàn qīng tái shí,yī yè chán yuán zhí wàn jīn。

寒亭留客

白居易

今朝闲坐石亭中,炉火销残尊又空。jīn cháo xián zuò shí tíng zhōng,lú huǒ xiāo cán zūn yòu kōng。
冷落若为留客住,冰池霜竹雪髯翁。lěng luò ruò wèi liú kè zhù,bīng chí shuāng zhú xuě rán wēng。

新小滩

白居易

石浅沙平流水寒,水边斜插一渔竿。shí qiǎn shā píng liú shuǐ hán,shuǐ biān xié chā yī yú gān。
江南客见生乡思,道似严陵七里滩。jiāng nán kè jiàn shēng xiāng sī,dào shì yán líng qī lǐ tān。

卯饮

白居易

短屏风掩卧床头,乌帽青毡白氎裘。duǎn píng fēng yǎn wò chuáng tóu,wū mào qīng zhān bái dié qiú。
卯饮一杯眠一觉,世间何事不悠悠。mǎo yǐn yī bēi mián yī jué,shì jiān hé shì bù yōu yōu。

杨六尚书留太湖石在洛下借置庭中因对举杯寄赠绝句

白居易

借君片石意何如,置向庭中慰索居。jiè jūn piàn shí yì hé rú,zhì xiàng tíng zhōng wèi suǒ jū。
每就玉山倾一酌,兴来如对醉尚书。měi jiù yù shān qīng yī zhuó,xīng lái rú duì zuì shàng shū。

滩声

白居易

碧玉班班沙历历,清流决决响泠泠。bì yù bān bān shā lì lì,qīng liú jué jué xiǎng líng líng。
自从造得滩声后,玉管朱弦可要听。zì cóng zào dé tān shēng hòu,yù guǎn zhū xián kě yào tīng。

题石泉

白居易

殷勤傍石绕泉行,不说何人知我情。yīn qín bàng shí rào quán xíng,bù shuō hé rén zhī wǒ qíng。
渐恐耳聋兼眼闇,听泉看石不分明。jiàn kǒng ěr lóng jiān yǎn àn,tīng quán kàn shí bù fēn míng。

出斋日喜皇甫十早访

白居易

三旬斋满欲衔杯,平旦敲门门未开。sān xún zhāi mǎn yù xián bēi,píng dàn qiāo mén mén wèi kāi。
除却朗之携一榼,的应不是别人来。chú què lǎng zhī xié yī kē,de yīng bù shì bié rén lái。

携酒往朗之庄居同饮

白居易

慵中又少经过处,别后都无劝酒人。yōng zhōng yòu shǎo jīng guò chù,bié hòu dōu wú quàn jiǔ rén。
不挈一壶相就醉,若为将老度残春。bù qiè yī hú xiāng jiù zuì,ruò wèi jiāng lǎo dù cán chūn。

招山僧

白居易

能入城中乞食否,莫辞尘土污袈裟。néng rù chéng zhōng qǐ shí fǒu,mò cí chén tǔ wū jiā shā。
欲知住处东城下,绕竹泉声是白家。yù zhī zhù chù dōng chéng xià,rào zhú quán shēng shì bái jiā。

池鹤八绝句鸡赠鹤

白居易

一声警露君能薄,五德司晨我用多。yī shēng jǐng lù jūn néng báo,wǔ dé sī chén wǒ yòng duō。
不会悠悠时俗士,重君轻我意如何。bù huì yōu yōu shí sú shì,zhòng jūn qīng wǒ yì rú hé。