古诗词

奉和袭美二游诗徐诗

陆龟蒙

尝闻四书曰,经史子集焉。cháng wén sì shū yuē,jīng shǐ zi jí yān。
苟非天禄中,此事无由全。gǒu fēi tiān lù zhōng,cǐ shì wú yóu quán。
自从秦火来,历代逢迍邅。zì cóng qín huǒ lái,lì dài féng zhūn zhān。
汉祖入关日,萧何为政年。hàn zǔ rù guān rì,xiāo hé wèi zhèng nián。
尽力取图籍,遂持天下权。jǐn lì qǔ tú jí,suì chí tiān xià quán。
中兴熹平时,教化还相宣。zhōng xīng xī píng shí,jiào huà hái xiāng xuān。
立石刻五经,置于太学前。lì shí kè wǔ jīng,zhì yú tài xué qián。
贼卓乱王室,君臣如转圜。zéi zhuó luàn wáng shì,jūn chén rú zhuǎn huán。
洛阳且煨烬,载籍宜为烟。luò yáng qiě wēi jìn,zài jí yí wèi yān。
逮晋武革命,生民才息肩。dǎi jìn wǔ gé mìng,shēng mín cái xī jiān。
惠怀亟寡昧,戎羯俄腥膻。huì huái jí guǎ mèi,róng jié é xīng shān。
已觉天地闭,竞为东南迁。yǐ jué tiān dì bì,jìng wèi dōng nán qiān。
日既不暇给,坟索何由专。rì jì bù xiá gěi,fén suǒ hé yóu zhuān。
尔后国脆弱,人多尚虚玄。ěr hòu guó cuì ruò,rén duō shàng xū xuán。
任学者得谤,清言者为贤。rèn xué zhě dé bàng,qīng yán zhě wèi xián。
直至沈范辈,始家藏简编。zhí zhì shěn fàn bèi,shǐ jiā cáng jiǎn biān。
御府有不足,仍令就之传。yù fǔ yǒu bù zú,réng lìng jiù zhī chuán。
梁元渚宫日,尽取如蚳蝝。liáng yuán zhǔ gōng rì,jǐn qǔ rú chí yuán。
兵威忽破碎,焚爇无遗篇。bīng wēi hū pò suì,fén ruò wú yí piān。
近者隋后主,搜罗势骈阗。jìn zhě suí hòu zhǔ,sōu luó shì pián tián。
宝函映玉轴,彩翠明霞鲜。bǎo hán yìng yù zhóu,cǎi cuì míng xiá xiān。
伊唐受命初,载史声连延。yī táng shòu mìng chū,zài shǐ shēng lián yán。
砥柱不我助,惊波涌沦涟。dǐ zhù bù wǒ zhù,jīng bō yǒng lún lián。
遂令因去书,半在馀浮泉。suì lìng yīn qù shū,bàn zài yú fú quán。
贞观购亡逸,蓬瀛渐周旋。zhēn guān gòu wáng yì,péng yíng jiàn zhōu xuán。
炅然东壁光,与月争流天。jiǒng rán dōng bì guāng,yǔ yuè zhēng liú tiān。
伟矣开元中,王道真平平。wěi yǐ kāi yuán zhōng,wáng dào zhēn píng píng。
八万五千卷,一一皆涂铅。bā wàn wǔ qiān juǎn,yī yī jiē tú qiān。
人间盛传写,海内奔穷研。rén jiān shèng chuán xiě,hǎi nèi bēn qióng yán。
目云西斋书,有过东皋田。mù yún xī zhāi shū,yǒu guò dōng gāo tián。
吾闻徐氏子,奕世皆才贤。wú wén xú shì zi,yì shì jiē cái xián。
因知遗孙谋,不在黄金钱。yīn zhī yí sūn móu,bù zài huáng jīn qián。
插架几万轴,森森若戈鋋。chā jià jǐ wàn zhóu,sēn sēn ruò gē chán。
风吹签牌声,满室铿锵然。fēng chuī qiān pái shēng,mǎn shì kēng qiāng rán。
佳哉鹿门子,好问如除㾓。jiā zāi lù mén zi,hǎo wèn rú chú yuān。
倏来参卿处,遂得参卿怜。shū lái cān qīng chù,suì dé cān qīng lián。
开怀展橱簏,唯在性所便。kāi huái zhǎn chú lù,wéi zài xìng suǒ biàn。
素业已千仞,今为峻云巅。sù yè yǐ qiān rèn,jīn wèi jùn yún diān。
雄才旧百派,相近浮日川。xióng cái jiù bǎi pài,xiāng jìn fú rì chuān。
君抱王佐图,纵步凌陶甄。jūn bào wáng zuǒ tú,zòng bù líng táo zhēn。
他时若报德,谁在参卿先。tā shí ruò bào dé,shuí zài cān qīng xiān。
陆龟蒙

陆龟蒙

陆龟蒙(?~公元881年),唐代农学家、文学家,字鲁望,别号天随子、江湖散人、甫里先生,江苏吴县人。曾任湖州、苏州刺史幕僚,后隐居松江甫里,编著有《甫里先生文集》等。 他的小品文主要收在《笠泽丛书》中,现实针对性强,议论也颇精切,如《野庙碑》、《记稻鼠》等。陆龟蒙与皮日休交友,世称“皮陆”,诗以写景咏物为多。 陆龟蒙的作品>>

猜您喜欢

杂曲歌辞鸣雁行

陆龟蒙

朔风动地来,吹起沙上声。shuò fēng dòng dì lái,chuī qǐ shā shàng shēng。
闺中有边思,玉箸此时横。guī zhōng yǒu biān sī,yù zhù cǐ shí héng。
莫怕儿女恨,主人烹不鸣。mò pà ér nǚ hèn,zhǔ rén pēng bù míng。

大子夜歌二首·其二

陆龟蒙

丝竹发歌响,假器扬清音。sī zhú fā gē xiǎng,jiǎ qì yáng qīng yīn。
不知歌谣妙,声势出口心。bù zhī gē yáo miào,shēng shì chū kǒu xīn。

回文

陆龟蒙

静烟临碧树,残雪背晴楼。jìng yān lín bì shù,cán xuě bèi qíng lóu。
冷天侵极戍,寒月对行舟。lěng tiān qīn jí shù,hán yuè duì xíng zhōu。