古诗词

诗三百三首

寒山

重岩我卜居,鸟道绝人迹。zhòng yán wǒ bo jū,niǎo dào jué rén jì。
庭际何所有,白云抱幽石。tíng jì hé suǒ yǒu,bái yún bào yōu shí。
住兹凡几年,屡见春冬易。zhù zī fán jǐ nián,lǚ jiàn chūn dōng yì。
寄语钟鼎家,虚名定无益。jì yǔ zhōng dǐng jiā,xū míng dìng wú yì。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

洛阳多女儿,春日逞华丽。luò yáng duō nǚ ér,chūn rì chěng huá lì。
共折路边花,各持插高髻。gòng zhé lù biān huā,gè chí chā gāo jì。
髻高花匼匝,人见皆睥睨。jì gāo huā kē zā,rén jiàn jiē pì nì。
别求醦醦怜,将归见夫婿。bié qiú chěn chěn lián,jiāng guī jiàn fū xù。

诗三百三首

寒山

春女炫容仪,相将南陌陲。chūn nǚ xuàn róng yí,xiāng jiāng nán mò chuí。
看花愁日晚,隐树怕风吹。kàn huā chóu rì wǎn,yǐn shù pà fēng chuī。
年少从傍来,白马黄金羁。nián shǎo cóng bàng lái,bái mǎ huáng jīn jī。
何须久相弄,儿家夫婿知。hé xū jiǔ xiāng nòng,ér jiā fū xù zhī。

诗三百三首

寒山

群女戏夕阳,风来满路香。qún nǚ xì xī yáng,fēng lái mǎn lù xiāng。
缀裙金蛱蝶,插髻玉鸳鸯。zhuì qún jīn jiá dié,chā jì yù yuān yāng。
角婢红罗缜,阉奴紫锦裳。jiǎo bì hóng luó zhěn,yān nú zǐ jǐn shang。
为观失道者,鬓白心惶惶。wèi guān shī dào zhě,bìn bái xīn huáng huáng。

诗三百三首

寒山

若人逢鬼魅,第一莫惊懅。ruò rén féng guǐ mèi,dì yī mò jīng jù。
捺硬莫采渠,呼名自当去。nà yìng mò cǎi qú,hū míng zì dāng qù。
烧香请佛力,礼拜求僧助。shāo xiāng qǐng fú lì,lǐ bài qiú sēng zhù。
蚊子叮铁牛,无渠下觜处。wén zi dīng tiě niú,wú qú xià zī chù。

诗三百三首

寒山

浩浩黄河水,东流长不息。hào hào huáng hé shuǐ,dōng liú zhǎng bù xī。
悠悠不见清,人人寿有极。yōu yōu bù jiàn qīng,rén rén shòu yǒu jí。
苟欲乘白云,曷由生羽翼。gǒu yù chéng bái yún,hé yóu shēng yǔ yì。
唯当鬒发时,行住须努力。wéi dāng zhěn fā shí,xíng zhù xū nǔ lì。

诗三百三首

寒山

乘兹朽木船,采彼纴婆子。chéng zī xiǔ mù chuán,cǎi bǐ rèn pó zi。
行至大海中,波涛复不止。xíng zhì dà hǎi zhōng,bō tāo fù bù zhǐ。
唯赍一宿粮,去岸三千里。wéi jī yī sù liáng,qù àn sān qiān lǐ。
烦恼从何生,愁哉缘苦起。fán nǎo cóng hé shēng,chóu zāi yuán kǔ qǐ。

诗三百三首

寒山

默默永无言,后生何所述。mò mò yǒng wú yán,hòu shēng hé suǒ shù。
隐居在林薮,智日何由出。yǐn jū zài lín sǒu,zhì rì hé yóu chū。
枯槁非坚卫,风霜成夭疾。kū gǎo fēi jiān wèi,fēng shuāng chéng yāo jí。
土牛耕石田,未有得稻日。tǔ niú gēng shí tián,wèi yǒu dé dào rì。

诗三百三首

寒山

山中何太冷,自古非今年。shān zhōng hé tài lěng,zì gǔ fēi jīn nián。
沓嶂恒凝雪,幽林每吐烟。dá zhàng héng níng xuě,yōu lín měi tǔ yān。
草生芒种后,叶落立秋前。cǎo shēng máng zhǒng hòu,yè luò lì qiū qián。
此有沈迷客,窥窥不见天。cǐ yǒu shěn mí kè,kuī kuī bù jiàn tiān。

诗三百三首

寒山

山客心悄悄,常嗟岁序迁。shān kè xīn qiāo qiāo,cháng jiē suì xù qiān。
辛勤采芝术,搜斥讵成仙。xīn qín cǎi zhī shù,sōu chì jù chéng xiān。
庭廓云初卷,林明月正圆。tíng kuò yún chū juǎn,lín míng yuè zhèng yuán。
不归何所为,桂树相留连。bù guī hé suǒ wèi,guì shù xiāng liú lián。

诗三百三首

寒山

有人兮山楹,云卷兮霞缨。yǒu rén xī shān yíng,yún juǎn xī xiá yīng。
秉芳兮欲寄,路漫漫兮难征。bǐng fāng xī yù jì,lù màn màn xī nán zhēng。
心惆怅兮狐疑,年老已无成。xīn chóu chàng xī hú yí,nián lǎo yǐ wú chéng。
众喔咿斯,蹇独立兮忠贞。zhòng ō yī sī,jiǎn dú lì xī zhōng zhēn。

诗三百三首

寒山

猪吃死人肉,人吃死猪肠。zhū chī sǐ rén ròu,rén chī sǐ zhū cháng。
猪不嫌人臭,人反道猪香。zhū bù xián rén chòu,rén fǎn dào zhū xiāng。
猪死抛水内,人死掘土藏。zhū sǐ pāo shuǐ nèi,rén sǐ jué tǔ cáng。
彼此莫相啖,莲花生沸汤。bǐ cǐ mò xiāng dàn,lián huā shēng fèi tāng。

诗三百三首

寒山

快哉混沌身,不饭复不尿。kuài zāi hùn dùn shēn,bù fàn fù bù niào。
遭得谁钻凿,因兹立九窍。zāo dé shuí zuān záo,yīn zī lì jiǔ qiào。
朝朝为衣食,岁岁愁租调。cháo cháo wèi yī shí,suì suì chóu zū diào。
千个争一钱,聚头亡命叫。qiān gè zhēng yī qián,jù tóu wáng mìng jiào。

诗三百三首

寒山

啼哭缘何事,泪如珠子颗。tí kū yuán hé shì,lèi rú zhū zi kē。
应当有别离,复是遭丧祸。yīng dāng yǒu bié lí,fù shì zāo sàng huò。
所为在贫穷,未能了因果。suǒ wèi zài pín qióng,wèi néng le yīn guǒ。
冢间瞻死尸,六道不干我。zhǒng jiān zhān sǐ shī,liù dào bù gàn wǒ。

诗三百三首

寒山

妇女慵经织,男夫懒耨田。fù nǚ yōng jīng zhī,nán fū lǎn nòu tián。
轻浮耽挟弹,跕躧拈抹弦。qīng fú dān xié dàn,diǎn xǐ niān mǒ xián。
冻骨衣应急,充肠食在先。dòng gǔ yī yīng jí,chōng cháng shí zài xiān。
今谁念于汝,苦痛哭苍天。jīn shuí niàn yú rǔ,kǔ tòng kū cāng tiān。

诗三百三首

寒山

不行真正道,随邪号行婆。bù xíng zhēn zhèng dào,suí xié hào xíng pó。
口惭神佛少,心怀嫉妒多。kǒu cán shén fú shǎo,xīn huái jí dù duō。
背后噇鱼肉,人前念佛陀。bèi hòu chuáng yú ròu,rén qián niàn fú tuó。
如此修身处,难应避奈何。rú cǐ xiū shēn chù,nán yīng bì nài hé。