古诗词

诗三百三首

寒山

低眼邹公妻,邯郸杜生母。dī yǎn zōu gōng qī,hán dān dù shēng mǔ。
二人同老少,一种好面首。èr rén tóng lǎo shǎo,yī zhǒng hǎo miàn shǒu。
昨日会客场,恶衣排在后。zuó rì huì kè chǎng,è yī pái zài hòu。
只为著破裙,吃他残䴺?。zhǐ wèi zhù pò qún,chī tā cán bù lǒu。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

俗薄真成薄,人心个不同。sú báo zhēn chéng báo,rén xīn gè bù tóng。
殷翁笑柳老,柳老笑殷翁。yīn wēng xiào liǔ lǎo,liǔ lǎo xiào yīn wēng。
何故两相笑,俱行譣诐中。hé gù liǎng xiāng xiào,jù xíng xiǎn bì zhōng。
装车竞嵽嵲,翻载各泷涷。zhuāng chē jìng dié niè,fān zài gè lóng dōng。

诗三百三首

寒山

是我有钱日,恒为汝贷将。shì wǒ yǒu qián rì,héng wèi rǔ dài jiāng。
汝今既饱暖,见我不分张。rǔ jīn jì bǎo nuǎn,jiàn wǒ bù fēn zhāng。
须忆汝欲得,似我今承望。xū yì rǔ yù dé,shì wǒ jīn chéng wàng。
有无更代事,劝汝熟思量。yǒu wú gèng dài shì,quàn rǔ shú sī liàng。

诗三百三首

寒山

人生一百年,佛说十二部。rén shēng yī bǎi nián,fú shuō shí èr bù。
慈悲如野鹿,瞋忿似家狗。cí bēi rú yě lù,chēn fèn shì jiā gǒu。
家狗趁不去,野鹿常好走。jiā gǒu chèn bù qù,yě lù cháng hǎo zǒu。
欲伏猕猴心,须听狮子吼。yù fú mí hóu xīn,xū tīng shī zi hǒu。

诗三百三首

寒山

教汝数般事,思量知我贤。jiào rǔ shù bān shì,sī liàng zhī wǒ xián。
极贫忍卖屋,才富须买田。jí pín rěn mài wū,cái fù xū mǎi tián。
空腹不得走,枕头须莫眠。kōng fù bù dé zǒu,zhěn tóu xū mò mián。
此言期众见,挂在日东边。cǐ yán qī zhòng jiàn,guà zài rì dōng biān。

诗三百三首

寒山

寒山多幽奇,登者皆恒慑。hán shān duō yōu qí,dēng zhě jiē héng shè。
月照水澄澄,风吹草猎猎。yuè zhào shuǐ chéng chéng,fēng chuī cǎo liè liè。
凋梅雪作花,杌木云充叶。diāo méi xuě zuò huā,wù mù yún chōng yè。
触雨转鲜灵,非晴不可涉。chù yǔ zhuǎn xiān líng,fēi qíng bù kě shè。

诗三百三首

寒山

有树先林生,计年逾一倍。yǒu shù xiān lín shēng,jì nián yú yī bèi。
根遭陵谷变,叶被风霜改。gēn zāo líng gǔ biàn,yè bèi fēng shuāng gǎi。
咸笑外凋零,不怜内文采。xián xiào wài diāo líng,bù lián nèi wén cǎi。
皮肤脱落尽,唯有贞实在。pí fū tuō luò jǐn,wéi yǒu zhēn shí zài。

诗三百三首

寒山

寒山有裸虫,身白而头黑。hán shān yǒu luǒ chóng,shēn bái ér tóu hēi。
手把两卷书,一道将一德。shǒu bǎ liǎng juǎn shū,yī dào jiāng yī dé。
住不安釜灶,行不赍衣裓。zhù bù ān fǔ zào,xíng bù jī yī gé。
常持智慧剑,拟破烦恼贼。cháng chí zhì huì jiàn,nǐ pò fán nǎo zéi。

诗三百三首

寒山

有人畏白首,不肯舍朱绂。yǒu rén wèi bái shǒu,bù kěn shě zhū fú。
采药空求仙,根苗乱挑掘。cǎi yào kōng qiú xiān,gēn miáo luàn tiāo jué。
数年无效验,痴意瞋怫郁。shù nián wú xiào yàn,chī yì chēn fú yù。
猎师披袈裟,元非汝使物。liè shī pī jiā shā,yuán fēi rǔ shǐ wù。

诗三百三首

寒山

昔时可可贫,今朝最贫冻。xī shí kě kě pín,jīn cháo zuì pín dòng。
作事不谐和,触途成倥偬。zuò shì bù xié hé,chù tú chéng kōng zǒng。
行泥屡脚屈,坐社频腹痛。xíng ní lǚ jiǎo qū,zuò shè pín fù tòng。
失却斑猫儿,老鼠围饭瓮。shī què bān māo ér,lǎo shǔ wéi fàn wèng。

诗三百三首

寒山

我见世间人,堂堂好仪相。wǒ jiàn shì jiān rén,táng táng hǎo yí xiāng。
不报父母恩,方寸底模样。bù bào fù mǔ ēn,fāng cùn dǐ mó yàng。
欠负他人钱,蹄穿始惆怅。qiàn fù tā rén qián,tí chuān shǐ chóu chàng。
个个惜妻儿,爷娘不供养。gè gè xī qī ér,yé niáng bù gōng yǎng。
兄弟似冤家,心中长怅怏。xiōng dì shì yuān jiā,xīn zhōng zhǎng chàng yàng。
忆昔少年时,求神愿成长。yì xī shǎo nián shí,qiú shén yuàn chéng zhǎng。
今为不孝子,世间多此样。jīn wèi bù xiào zi,shì jiān duō cǐ yàng。
买肉自家噇,抹觜道我畅。mǎi ròu zì jiā chuáng,mǒ zī dào wǒ chàng。
自逞说喽啰,聪明无益当。zì chěng shuō lóu luō,cōng míng wú yì dāng。
牛头努目瞋,出去始时向。niú tóu nǔ mù chēn,chū qù shǐ shí xiàng。
择佛烧好香,拣僧归供养。zé fú shāo hǎo xiāng,jiǎn sēng guī gōng yǎng。
罗汉门前乞,趁却闲和尚。luó hàn mén qián qǐ,chèn què xián hé shàng。
不悟无为人,从来无相状。bù wù wú wèi rén,cóng lái wú xiāng zhuàng。
封疏请名僧,䞋钱两三样。fēng shū qǐng míng sēng,chèn qián liǎng sān yàng。
云光好法师,安角在头上。yún guāng hǎo fǎ shī,ān jiǎo zài tóu shàng。
汝无平等心,圣贤俱不降。rǔ wú píng děng xīn,shèng xián jù bù jiàng。
凡圣皆混然,劝君休取相。fán shèng jiē hùn rán,quàn jūn xiū qǔ xiāng。
我法妙难思,天龙尽回向。wǒ fǎ miào nán sī,tiān lóng jǐn huí xiàng。
我今稽首礼,无上法中王。wǒ jīn jī shǒu lǐ,wú shàng fǎ zhōng wáng。
慈悲大喜舍,名称满十方。cí bēi dà xǐ shě,míng chēng mǎn shí fāng。
众生作依怙,智慧身金刚。zhòng shēng zuò yī hù,zhì huì shēn jīn gāng。
顶礼无所著,我师大法王。dǐng lǐ wú suǒ zhù,wǒ shī dà fǎ wáng。

诗三百三首

寒山

可贵天然物,独一无伴侣。kě guì tiān rán wù,dú yī wú bàn lǚ。
觅他不可见,出入无门户。mì tā bù kě jiàn,chū rù wú mén hù。
促之在方寸,延之一切处。cù zhī zài fāng cùn,yán zhī yī qiè chù。
你若不信爱,相逢不相遇。nǐ ruò bù xìn ài,xiāng féng bù xiāng yù。

诗三百三首

寒山

余家有一窟,窟中无一物。yú jiā yǒu yī kū,kū zhōng wú yī wù。
净洁空堂堂,光华明日日。jìng jié kōng táng táng,guāng huá míng rì rì。
䔫食养微躯,布裘遮幻质。shí yǎng wēi qū,bù qiú zhē huàn zhì。
任你千圣现,我有天真佛。rèn nǐ qiān shèng xiàn,wǒ yǒu tiān zhēn fú。

诗三百三首

寒山

男儿大丈夫,作事莫莽卤。nán ér dà zhàng fū,zuò shì mò mǎng lǔ。
劲挺铁石心,直取菩提路。jìn tǐng tiě shí xīn,zhí qǔ pú tí lù。
邪路不用行,行之枉辛苦。xié lù bù yòng xíng,xíng zhī wǎng xīn kǔ。
不要求佛果,识取心王主。bù yào qiú fú guǒ,shí qǔ xīn wáng zhǔ。

诗三百三首

寒山

粤自居寒山,曾经几万载。yuè zì jū hán shān,céng jīng jǐ wàn zài。
任运遁林泉,栖迟观自在。rèn yùn dùn lín quán,qī chí guān zì zài。
寒岩人不到,白云常叆叇。hán yán rén bù dào,bái yún cháng ài dài。
细草作卧褥,青天为被盖。xì cǎo zuò wò rù,qīng tiān wèi bèi gài。
快活枕石头,天地任变改。kuài huó zhěn shí tóu,tiān dì rèn biàn gǎi。

诗三百三首

寒山

可重是寒山,白云常自闲。kě zhòng shì hán shān,bái yún cháng zì xián。
猿啼畅道内,虎啸出人间。yuán tí chàng dào nèi,hǔ xiào chū rén jiān。
独步石可履,孤吟藤好攀。dú bù shí kě lǚ,gū yín téng hǎo pān。
松风清飒飒,鸟语声??。sōng fēng qīng sà sà,niǎo yǔ shēng guān guān。