古诗词

诗三百三首

寒山

若人逢鬼魅,第一莫惊懅。ruò rén féng guǐ mèi,dì yī mò jīng jù。
捺硬莫采渠,呼名自当去。nà yìng mò cǎi qú,hū míng zì dāng qù。
烧香请佛力,礼拜求僧助。shāo xiāng qǐng fú lì,lǐ bài qiú sēng zhù。
蚊子叮铁牛,无渠下觜处。wén zi dīng tiě niú,wú qú xià zī chù。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

自见天台顶,孤高出众群。zì jiàn tiān tái dǐng,gū gāo chū zhòng qún。
风摇松竹韵,月现海潮频。fēng yáo sōng zhú yùn,yuè xiàn hǎi cháo pín。
下望青山际,谈玄有白云。xià wàng qīng shān jì,tán xuán yǒu bái yún。
野情便山水,本志慕道伦。yě qíng biàn shān shuǐ,běn zhì mù dào lún。

诗三百三首

寒山

三五痴后生,作事不真实。sān wǔ chī hòu shēng,zuò shì bù zhēn shí。
未读十卷书,强把雌黄笔。wèi dú shí juǎn shū,qiáng bǎ cí huáng bǐ。
将他儒行篇,唤作贼盗律。jiāng tā rú xíng piān,huàn zuò zéi dào lǜ。
脱体似蟫虫,咬破他书帙。tuō tǐ shì yín chóng,yǎo pò tā shū zhì。

诗三百三首

寒山

心高如山岳,人我不伏人。xīn gāo rú shān yuè,rén wǒ bù fú rén。
解讲围陀典,能谈三教文。jiě jiǎng wéi tuó diǎn,néng tán sān jiào wén。
心中无惭愧,破戒违律文。xīn zhōng wú cán kuì,pò jiè wéi lǜ wén。
自言上人法,称为第一人。zì yán shàng rén fǎ,chēng wèi dì yī rén。
愚者皆赞叹,智者抚掌笑。yú zhě jiē zàn tàn,zhì zhě fǔ zhǎng xiào。
阳燄虚空花,岂得免生老。yáng yàn xū kōng huā,qǐ dé miǎn shēng lǎo。
不如百不解,静坐绝忧恼。bù rú bǎi bù jiě,jìng zuò jué yōu nǎo。

诗三百三首

寒山

如许多宝贝,海中乘坏舸。rú xǔ duō bǎo bèi,hǎi zhōng chéng huài gě。
前头失却桅,后头又无柁。qián tóu shī què wéi,hòu tóu yòu wú duò。
宛转任风吹,高低随浪簸。wǎn zhuǎn rèn fēng chuī,gāo dī suí làng bǒ。
如何得到岸,努力莫端坐。rú hé dé dào àn,nǔ lì mò duān zuò。

诗三百三首

寒山

我见凡愚人,多畜资财谷。wǒ jiàn fán yú rén,duō chù zī cái gǔ。
饮酒食生命,谓言我富足。yǐn jiǔ shí shēng mìng,wèi yán wǒ fù zú。
莫知地狱深,唯求上天福。mò zhī dì yù shēn,wéi qiú shàng tiān fú。
罪业如毗富,岂得免灾毒。zuì yè rú pí fù,qǐ dé miǎn zāi dú。
财主忽然死,争共当头哭。cái zhǔ hū rán sǐ,zhēng gòng dāng tóu kū。
供僧读文疏,空是鬼神禄。gōng sēng dú wén shū,kōng shì guǐ shén lù。
福田一个无,虚设一群秃。fú tián yī gè wú,xū shè yī qún tū。
不如早觉悟,莫作黑暗狱。bù rú zǎo jué wù,mò zuò hēi àn yù。
狂风不动树,心真无罪福。kuáng fēng bù dòng shù,xīn zhēn wú zuì fú。
寄语冗冗人,叮咛再三读。jì yǔ rǒng rǒng rén,dīng níng zài sān dú。

诗三百三首

寒山

劝你三界子,莫作勿道理。quàn nǐ sān jiè zi,mò zuò wù dào lǐ。
理短被他欺,理长不奈你。lǐ duǎn bèi tā qī,lǐ zhǎng bù nài nǐ。
世间浊滥人,恰似黍黏子。shì jiān zhuó làn rén,qià shì shǔ nián zi。
不见无事人,独脱无能比。bù jiàn wú shì rén,dú tuō wú néng bǐ。
早须返本源,三界任缘起。zǎo xū fǎn běn yuán,sān jiè rèn yuán qǐ。
清净入如流,莫饮无明水。qīng jìng rù rú liú,mò yǐn wú míng shuǐ。

诗三百三首

寒山

三界人蠢蠢,六道人茫茫。sān jiè rén chǔn chǔn,liù dào rén máng máng。
贪财爱淫欲,心恶若豺狼。tān cái ài yín yù,xīn è ruò chái láng。
地狱如箭射,极苦若为当。dì yù rú jiàn shè,jí kǔ ruò wèi dāng。
兀兀过朝夕,都不别贤良。wù wù guò cháo xī,dōu bù bié xián liáng。
好恶总不识,犹如猪及羊。hǎo è zǒng bù shí,yóu rú zhū jí yáng。
共语如木石,嫉妒似颠狂。gòng yǔ rú mù shí,jí dù shì diān kuáng。
不自见己过,如猪在圈卧。bù zì jiàn jǐ guò,rú zhū zài quān wò。
不知自偿债,却笑牛牵磨。bù zhī zì cháng zhài,què xiào niú qiān mó。

诗三百三首

寒山

人生在尘蒙,恰似盆中虫。rén shēng zài chén méng,qià shì pén zhōng chóng。
终日行绕绕,不离其盆中。zhōng rì xíng rào rào,bù lí qí pén zhōng。
神仙不可得,烦恼计无穷。shén xiān bù kě dé,fán nǎo jì wú qióng。
岁月如流水,须臾作老翁。suì yuè rú liú shuǐ,xū yú zuò lǎo wēng。

诗三百三首

寒山

寒山出此语,复似颠狂汉。hán shān chū cǐ yǔ,fù shì diān kuáng hàn。
有事对面说,所以足人怨。yǒu shì duì miàn shuō,suǒ yǐ zú rén yuàn。
心真出语直,直心无背面。xīn zhēn chū yǔ zhí,zhí xīn wú bèi miàn。
临死度奈河,谁是喽啰汉。lín sǐ dù nài hé,shuí shì lóu luō hàn。
冥冥泉台路,被业相拘绊。míng míng quán tái lù,bèi yè xiāng jū bàn。

诗三百三首

寒山

我见多知汉,终日用心神。wǒ jiàn duō zhī hàn,zhōng rì yòng xīn shén。
岐路逞喽罗,欺谩一切人。qí lù chěng lóu luó,qī mán yī qiè rén。
唯作地狱滓,不修正直因。wéi zuò dì yù zǐ,bù xiū zhèng zhí yīn。
忽然无常至,定知乱纷纷。hū rán wú cháng zhì,dìng zhī luàn fēn fēn。

诗三百三首

寒山

寄语诸仁者,复以何为怀。jì yǔ zhū rén zhě,fù yǐ hé wèi huái。
达道见自性,自性即如来。dá dào jiàn zì xìng,zì xìng jí rú lái。
天真元具足,修证转差回。tiān zhēn yuán jù zú,xiū zhèng zhuǎn chà huí。
弃本却逐末,只守一场呆。qì běn què zhú mò,zhǐ shǒu yī chǎng dāi。

诗三百三首

寒山

世有一般人,不恶又不善。shì yǒu yī bān rén,bù è yòu bù shàn。
不识主人公,随客处处转。bù shí zhǔ rén gōng,suí kè chù chù zhuǎn。
因循过时光,浑是痴肉脔。yīn xún guò shí guāng,hún shì chī ròu luán。
虽有一灵台,如同客作汉。suī yǒu yī líng tái,rú tóng kè zuò hàn。

诗三百三首

寒山

常闻释迦佛,先受然灯记。cháng wén shì jiā fú,xiān shòu rán dēng jì。
然灯与释迦,只论前后智。rán dēng yǔ shì jiā,zhǐ lùn qián hòu zhì。
前后体非殊,异中无有异。qián hòu tǐ fēi shū,yì zhōng wú yǒu yì。
一佛一切佛,心是如来地。yī fú yī qiè fú,xīn shì rú lái dì。

诗三百三首

寒山

常闻国大臣,朱紫簪缨禄。cháng wén guó dà chén,zhū zǐ zān yīng lù。
富贵百千般,贪荣不知辱。fù guì bǎi qiān bān,tān róng bù zhī rǔ。
奴马满宅舍,金银盈帑屋。nú mǎ mǎn zhái shě,jīn yín yíng tǎng wū。
痴福暂时扶,埋头作地狱。chī fú zàn shí fú,mái tóu zuò dì yù。
忽死万事休,男女当头哭。hū sǐ wàn shì xiū,nán nǚ dāng tóu kū。
不知有祸殃,前路何疾速。bù zhī yǒu huò yāng,qián lù hé jí sù。
家破冷飕飕,食无一粒粟。jiā pò lěng sōu sōu,shí wú yī lì sù。
冻饿苦悽悽,良由不觉触。dòng è kǔ qī qī,liáng yóu bù jué chù。

诗三百三首

寒山

上人心猛利,一闻便知妙。shàng rén xīn měng lì,yī wén biàn zhī miào。
中流心清净,审思云甚要。zhōng liú xīn qīng jìng,shěn sī yún shén yào。
下士钝暗痴,顽皮最难裂。xià shì dùn àn chī,wán pí zuì nán liè。
直待血淋头,始知自摧灭。zhí dài xuè lín tóu,shǐ zhī zì cuī miè。
看取开眼贼,闹市集人决。kàn qǔ kāi yǎn zéi,nào shì jí rén jué。
死尸弃如尘,此时向谁说。sǐ shī qì rú chén,cǐ shí xiàng shuí shuō。
男儿大丈夫,一刀两段截。nán ér dà zhàng fū,yī dāo liǎng duàn jié。
人面禽兽心,造作何时歇。rén miàn qín shòu xīn,zào zuò hé shí xiē。