古诗词

诗三百三首

寒山

天高高不穷,地厚厚无极。tiān gāo gāo bù qióng,dì hòu hòu wú jí。
动物在其中,凭兹造化力。dòng wù zài qí zhōng,píng zī zào huà lì。
争头觅饱暖,作计相啖食。zhēng tóu mì bǎo nuǎn,zuò jì xiāng dàn shí。
因果都未详,盲儿问乳色。yīn guǒ dōu wèi xiáng,máng ér wèn rǔ sè。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

可畏轮回苦,往复似翻尘。kě wèi lún huí kǔ,wǎng fù shì fān chén。
蚁巡环未息,六道乱纷纷。yǐ xún huán wèi xī,liù dào luàn fēn fēn。
改头换面孔,不离旧时人。gǎi tóu huàn miàn kǒng,bù lí jiù shí rén。
速了黑暗狱,无令心性昏。sù le hēi àn yù,wú lìng xīn xìng hūn。

诗三百三首

寒山

可畏三界轮,念念未曾息。kě wèi sān jiè lún,niàn niàn wèi céng xī。
才始似出头,又却遭沈溺。cái shǐ shì chū tóu,yòu què zāo shěn nì。
假使非非想,盖缘多福力。jiǎ shǐ fēi fēi xiǎng,gài yuán duō fú lì。
争似识真源,一得即永得。zhēng shì shí zhēn yuán,yī dé jí yǒng dé。

诗三百三首

寒山

昨日游峰顶,下窥千尺崖。zuó rì yóu fēng dǐng,xià kuī qiān chǐ yá。
临危一株树,风摆两枝开。lín wēi yī zhū shù,fēng bǎi liǎng zhī kāi。
雨漂即零落,日晒作尘埃。yǔ piāo jí líng luò,rì shài zuò chén āi。
嗟见此茂秀,今为一聚灰。jiē jiàn cǐ mào xiù,jīn wèi yī jù huī。

诗三百三首

寒山

自古多少圣,叮咛教自信。zì gǔ duō shǎo shèng,dīng níng jiào zì xìn。
人根性不等,高下有利钝。rén gēn xìng bù děng,gāo xià yǒu lì dùn。
真佛不肯认,置功枉受困。zhēn fú bù kěn rèn,zhì gōng wǎng shòu kùn。
不知清净心,便是法王印。bù zhī qīng jìng xīn,biàn shì fǎ wáng yìn。

诗三百三首

寒山

我闻天台山,山中有琪树。wǒ wén tiān tái shān,shān zhōng yǒu qí shù。
永言欲攀之,莫晓石桥路。yǒng yán yù pān zhī,mò xiǎo shí qiáo lù。
缘此生悲叹,幸居将已慕。yuán cǐ shēng bēi tàn,xìng jū jiāng yǐ mù。
今日观镜中,飒飒鬓垂素。jīn rì guān jìng zhōng,sà sà bìn chuí sù。

诗三百三首

寒山

养子不经师,不及都亭鼠。yǎng zi bù jīng shī,bù jí dōu tíng shǔ。
何曾见好人,岂闻长者语。hé céng jiàn hǎo rén,qǐ wén zhǎng zhě yǔ。
为染在薰莸,应须择朋侣。wèi rǎn zài xūn yóu,yīng xū zé péng lǚ。
五月贩鲜鱼,莫教人笑汝。wǔ yuè fàn xiān yú,mò jiào rén xiào rǔ。

诗三百三首

寒山

徒闭蓬门坐,频经石火迁。tú bì péng mén zuò,pín jīng shí huǒ qiān。
唯闻人作鬼,不见鹤成仙。wéi wén rén zuò guǐ,bù jiàn hè chéng xiān。
念此那堪说,随缘须自怜。niàn cǐ nà kān shuō,suí yuán xū zì lián。
回瞻郊郭外,古墓犁为田。huí zhān jiāo guō wài,gǔ mù lí wèi tián。

诗三百三首

寒山

时人见寒山,各谓是风颠。shí rén jiàn hán shān,gè wèi shì fēng diān。
貌不起人目,身唯布裘缠。mào bù qǐ rén mù,shēn wéi bù qiú chán。
我语他不会,他语我不言。wǒ yǔ tā bù huì,tā yǔ wǒ bù yán。
为报往来者,可来向寒山。wèi bào wǎng lái zhě,kě lái xiàng hán shān。

诗三百三首

寒山

自在白云间,从来非买山。zì zài bái yún jiān,cóng lái fēi mǎi shān。
下危须策杖,上险捉藤攀。xià wēi xū cè zhàng,shàng xiǎn zhuō téng pān。
涧底松常翠,溪边石自斑。jiàn dǐ sōng cháng cuì,xī biān shí zì bān。
友朋虽阻绝,春至鸟??。yǒu péng suī zǔ jué,chūn zhì niǎo guān guān。

诗三百三首

寒山

我在村中住,众推无比方。wǒ zài cūn zhōng zhù,zhòng tuī wú bǐ fāng。
昨日到城下,却被狗形相。zuó rì dào chéng xià,què bèi gǒu xíng xiāng。
或嫌裤太窄,或说衫少长。huò xián kù tài zhǎi,huò shuō shān shǎo zhǎng。
挛却鹞子眼,雀儿舞堂堂。luán què yào zi yǎn,què ér wǔ táng táng。

诗三百三首

寒山

死生元有命,富贵本由天。sǐ shēng yuán yǒu mìng,fù guì běn yóu tiān。
此是古人语,吾今非谬传。cǐ shì gǔ rén yǔ,wú jīn fēi miù chuán。
聪明好短命,痴騃却长年。cōng míng hǎo duǎn mìng,chī ái què zhǎng nián。
钝物丰财宝,醒醒汉无钱。dùn wù fēng cái bǎo,xǐng xǐng hàn wú qián。

诗三百三首

寒山

国以人为本,犹如树因地。guó yǐ rén wèi běn,yóu rú shù yīn dì。
地厚树扶疏,地薄树憔悴。dì hòu shù fú shū,dì báo shù qiáo cuì。
不得露其根,枝枯子先坠。bù dé lù qí gēn,zhī kū zi xiān zhuì。
决陂以取鱼,是取一期利。jué bēi yǐ qǔ yú,shì qǔ yī qī lì。

诗三百三首

寒山

众生不可说,何意许颠邪。zhòng shēng bù kě shuō,hé yì xǔ diān xié。
面上两恶鸟,心中三毒蛇。miàn shàng liǎng è niǎo,xīn zhōng sān dú shé。
是渠作障碍,使你事烦拿。shì qú zuò zhàng ài,shǐ nǐ shì fán ná。
举手高弹指,南无佛陀耶。jǔ shǒu gāo dàn zhǐ,nán wú fú tuó yé。

诗三百三首

寒山

自乐平生道,烟萝石洞间。zì lè píng shēng dào,yān luó shí dòng jiān。
野情多放旷,长伴白云闲。yě qíng duō fàng kuàng,zhǎng bàn bái yún xián。
有路不通世,无心孰可攀。yǒu lù bù tōng shì,wú xīn shú kě pān。
石床孤夜坐,圆月上寒山。shí chuáng gū yè zuò,yuán yuè shàng hán shān。

诗三百三首

寒山

大海水无边,鱼龙万万千。dà hǎi shuǐ wú biān,yú lóng wàn wàn qiān。
递互相食啖,冗冗痴肉团。dì hù xiāng shí dàn,rǒng rǒng chī ròu tuán。
为心不了绝,妄想起如烟。wèi xīn bù le jué,wàng xiǎng qǐ rú yān。
性月澄澄朗,廓尔照无边。xìng yuè chéng chéng lǎng,kuò ěr zhào wú biān。