古诗词

寄皎然上人

韦应物

吴兴老释子,野雪盖精庐。wú xīng lǎo shì zi,yě xuě gài jīng lú。
诗名徒自振,道心长晏如。shī míng tú zì zhèn,dào xīn zhǎng yàn rú。
想兹栖禅夜,见月东峰初。xiǎng zī qī chán yè,jiàn yuè dōng fēng chū。
鸣钟惊岩壑,焚香满空虚。míng zhōng jīng yán hè,fén xiāng mǎn kōng xū。
叨慕端成旧,未识岂为疏。dāo mù duān chéng jiù,wèi shí qǐ wèi shū。
愿以碧云思,方君怨别馀。yuàn yǐ bì yún sī,fāng jūn yuàn bié yú。
茂苑文华地,流水古僧居。mào yuàn wén huá dì,liú shuǐ gǔ sēng jū。
何当一游咏,倚阁吟踌躇。hé dāng yī yóu yǒng,yǐ gé yín chóu chú。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。