古诗词

听莺曲

韦应物

东方欲曙花冥冥,啼莺相唤亦可听。dōng fāng yù shǔ huā míng míng,tí yīng xiāng huàn yì kě tīng。
乍去乍来时近远,才闻南陌又东城。zhà qù zhà lái shí jìn yuǎn,cái wén nán mò yòu dōng chéng。
忽似上林翻下苑,绵绵蛮蛮如有情。hū shì shàng lín fān xià yuàn,mián mián mán mán rú yǒu qíng。
欲啭不啭意自娇,羌儿弄笛曲未调。yù zhuàn bù zhuàn yì zì jiāo,qiāng ér nòng dí qū wèi diào。
前声后声不相及,秦女学筝指犹涩。qián shēng hòu shēng bù xiāng jí,qín nǚ xué zhēng zhǐ yóu sè。
须臾风暖朝日暾,流音变作百鸟喧。xū yú fēng nuǎn cháo rì tūn,liú yīn biàn zuò bǎi niǎo xuān。
谁家懒妇惊残梦,何处愁人忆故园?伯劳飞过声局促,戴胜下时桑田绿。shuí jiā lǎn fù jīng cán mèng,hé chù chóu rén yì gù yuán?bó láo fēi guò shēng jú cù,dài shèng xià shí sāng tián lǜ。
不及流莺日日啼花间,能使万家春意闲。bù jí liú yīng rì rì tí huā jiān,néng shǐ wàn jiā chūn yì xián。
有时断续听不了,飞去花枝犹袅袅。yǒu shí duàn xù tīng bù le,fēi qù huā zhī yóu niǎo niǎo。
还栖碧树锁千门,春漏方残一声晓。hái qī bì shù suǒ qiān mén,chūn lòu fāng cán yī shēng xiǎo。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。