古诗词

鼋头山神女歌

韦应物

鼋头之山,直上洞庭连青天。yuán tóu zhī shān,zhí shàng dòng tíng lián qīng tiān。
苍苍烟树闭古庙,中有蛾眉成水仙。cāng cāng yān shù bì gǔ miào,zhōng yǒu é méi chéng shuǐ xiān。
水府沈沈行路绝,蛟龙出没无时节。shuǐ fǔ shěn shěn xíng lù jué,jiāo lóng chū méi wú shí jié。
魂同魍魉潜太阴,身与空山长不灭。hún tóng wǎng liǎng qián tài yīn,shēn yǔ kōng shān zhǎng bù miè。
东晋永和今几代,云发素颜犹盼睐。dōng jìn yǒng hé jīn jǐ dài,yún fā sù yán yóu pàn lài。
阴深灵气静凝美,的砾龙绡杂琼佩。yīn shēn líng qì jìng níng měi,de lì lóng xiāo zá qióng pèi。
山精木魅不敢亲,昏明想像如有人。shān jīng mù mèi bù gǎn qīn,hūn míng xiǎng xiàng rú yǒu rén。
蕙兰琼芳积烟露,碧窗松月无冬春。huì lán qióng fāng jī yān lù,bì chuāng sōng yuè wú dōng chūn。
舟客经过奠椒醑,巫女南音歌激楚。zhōu kè jīng guò diàn jiāo xǔ,wū nǚ nán yīn gē jī chǔ。
碧水冥空惟鸟飞,长天何处云随雨。bì shuǐ míng kōng wéi niǎo fēi,zhǎng tiān hé chù yún suí yǔ。
红渠绿蘋芳意多,玉灵荡漾凌清波。hóng qú lǜ píng fāng yì duō,yù líng dàng yàng líng qīng bō。
孤峰绝岛俨相向,鬼啸猿啼垂女萝。gū fēng jué dǎo yǎn xiāng xiàng,guǐ xiào yuán tí chuí nǚ luó。
皓雪琼枝殊异色,北方绝代徒倾国。hào xuě qióng zhī shū yì sè,běi fāng jué dài tú qīng guó。
云没烟销不可期,明堂翡翠无人得。yún méi yān xiāo bù kě qī,míng táng fěi cuì wú rén dé。
精灵变态状无方,游龙宛转惊鸿翔。jīng líng biàn tài zhuàng wú fāng,yóu lóng wǎn zhuǎn jīng hóng xiáng。
湘妃独立九疑暮,汉女菱歌春日长。xiāng fēi dú lì jiǔ yí mù,hàn nǚ líng gē chūn rì zhǎng。
始知仙事无不有,可惜吴宫空白首。shǐ zhī xiān shì wú bù yǒu,kě xī wú gōng kōng bái shǒu。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

送房杭州

韦应物

专城未四十,暂谪岂蹉跎。zhuān chéng wèi sì shí,zàn zhé qǐ cuō tuó。
风雨吴门夜,恻怆别情多。fēng yǔ wú mén yè,cè chuàng bié qíng duō。

听江笛送陆侍御

韦应物

远听江上笛,临觞一送君。yuǎn tīng jiāng shàng dí,lín shāng yī sòng jūn。
还愁独宿夜,更向郡斋闻。hái chóu dú sù yè,gèng xiàng jùn zhāi wén。

送丘员外归山居

韦应物

郡阁始嘉宴,青山忆旧居。jùn gé shǐ jiā yàn,qīng shān yì jiù jū。
为君量革履,且愿住蓝舆。wèi jūn liàng gé lǚ,qiě yuàn zhù lán yú。

答李浣三首

韦应物

孤客逢春暮,缄情寄旧游。gū kè féng chūn mù,jiān qíng jì jiù yóu。
海隅人使远,书到洛阳秋。hǎi yú rén shǐ yuǎn,shū dào luò yáng qiū。

答李浣三首

韦应物

马卿犹有壁,渔父自无家。mǎ qīng yóu yǒu bì,yú fù zì wú jiā。
想子今何处,扁舟隐荻花。xiǎng zi jīn hé chù,biǎn zhōu yǐn dí huā。

答李浣三首

韦应物

林中观易罢,溪上对鸥闲。lín zhōng guān yì bà,xī shàng duì ōu xián。
楚俗饶辞客,何人最往还。chǔ sú ráo cí kè,hé rén zuì wǎng hái。

咏声

韦应物

万物自生听,太空恒寂寥。wàn wù zì shēng tīng,tài kōng héng jì liáo。
还从静中起,却向静中消。hái cóng jìng zhōng qǐ,què xiàng jìng zhōng xiāo。

野居书情

韦应物

世事日可见,身名良蹉跎。shì shì rì kě jiàn,shēn míng liáng cuō tuó。
尚瞻白云岭,聊作负薪歌。shàng zhān bái yún lǐng,liáo zuò fù xīn gē。

郡斋卧疾绝句

韦应物

香炉宿火灭,兰灯宵影微。xiāng lú sù huǒ miè,lán dēng xiāo yǐng wēi。
秋斋独卧病,谁与覆寒衣。qiū zhāi dú wò bìng,shuí yǔ fù hán yī。

同褒子秋斋独宿

韦应物

山月皎如烛,风霜时动竹。shān yuè jiǎo rú zhú,fēng shuāng shí dòng zhú。
夜半鸟惊栖,窗间人独宿。yè bàn niǎo jīng qī,chuāng jiān rén dú sù。

秋夜一绝

韦应物

高阁渐凝露,凉叶稍飘闱。gāo gé jiàn níng lù,liáng yè shāo piāo wéi。
忆在南宫直,夜长钟漏稀。yì zài nán gōng zhí,yè zhǎng zhōng lòu xī。

咏春雪

韦应物

裴回轻雪意,似惜艳阳时。péi huí qīng xuě yì,shì xī yàn yáng shí。
不悟风花冷,翻令梅柳迟。bù wù fēng huā lěng,fān lìng méi liǔ chí。

对残灯

韦应物

独照碧窗久,欲随寒烬灭。dú zhào bì chuāng jiǔ,yù suí hán jìn miè。
幽人将遽眠,解带翻成结。yōu rén jiāng jù mián,jiě dài fān chéng jié。

见紫荆花

韦应物

杂英纷已积,含芳独暮春。zá yīng fēn yǐ jī,hán fāng dú mù chūn。
还如故园树,忽忆故园人。hái rú gù yuán shù,hū yì gù yuán rén。

移海榴

韦应物

叶有苦寒色,山中霜霰多。yè yǒu kǔ hán sè,shān zhōng shuāng xiàn duō。
虽此蒙阳景,移根意如何。suī cǐ méng yáng jǐng,yí gēn yì rú hé。