古诗词

寇季膺古刀歌

韦应物

古刀寒锋青槭槭,少年交结平陵客。gǔ dāo hán fēng qīng qī qī,shǎo nián jiāo jié píng líng kè。
求之时代不可知,千痕万穴如星离。qiú zhī shí dài bù kě zhī,qiān hén wàn xué rú xīng lí。
重叠泥沙更剥落,纵横鳞甲相参差。zhòng dié ní shā gèng bō luò,zòng héng lín jiǎ xiāng cān chà。
古物有灵知所适,貂裘拂之横广席。gǔ wù yǒu líng zhī suǒ shì,diāo qiú fú zhī héng guǎng xí。
阴森白日掩云虹,错落池光动金碧。yīn sēn bái rì yǎn yún hóng,cuò luò chí guāng dòng jīn bì。
知君宝此夸绝代,求之不得心常爱。zhī jūn bǎo cǐ kuā jué dài,qiú zhī bù dé xīn cháng ài。
厌见今时绕指柔,片锋折刃犹堪佩。yàn jiàn jīn shí rào zhǐ róu,piàn fēng zhé rèn yóu kān pèi。
高山成谷苍海填,英豪埋没谁所捐。gāo shān chéng gǔ cāng hǎi tián,yīng háo mái méi shuí suǒ juān。
吴钩断马不知处,几度烟尘今独全。wú gōu duàn mǎ bù zhī chù,jǐ dù yān chén jīn dú quán。
夜光投人人不畏,知君独识精灵器。yè guāng tóu rén rén bù wèi,zhī jūn dú shí jīng líng qì。
酬恩结思心自知,死生好恶不相弃。chóu ēn jié sī xīn zì zhī,sǐ shēng hǎo è bù xiāng qì。
白虎司秋金气清,高天寥落云峥嵘。bái hǔ sī qiū jīn qì qīng,gāo tiān liáo luò yún zhēng róng。
月肃风凄古堂净,精芒切切如有声。yuè sù fēng qī gǔ táng jìng,jīng máng qiè qiè rú yǒu shēng。
何不跨蓬莱,斩长鲸?hé bù kuà péng lái,zhǎn zhǎng jīng?
世人所好殊辽阔,千金买铅徒一割。shì rén suǒ hǎo shū liáo kuò,qiān jīn mǎi qiān tú yī gē。
韦应物

韦应物

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。 韦应物的作品>>

猜您喜欢

咏露珠

韦应物

秋荷一滴露,清夜坠玄天。qiū hé yī dī lù,qīng yè zhuì xuán tiān。
将来玉盘上,不定始知圆。jiāng lái yù pán shàng,bù dìng shǐ zhī yuán。

咏瑠璃

韦应物

有色同寒冰,无物隔纤尘。yǒu sè tóng hán bīng,wú wù gé xiān chén。
象筵看不见,堪将对玉人。xiàng yán kàn bù jiàn,kān jiāng duì yù rén。

答王卿送别

韦应物

去马嘶春草,归人立夕阳。qù mǎ sī chūn cǎo,guī rén lì xī yáng。
元知数日别,要使两情伤。yuán zhī shù rì bié,yào shǐ liǎng qíng shāng。