古诗词

投时相十韵

郑谷

何以保孤危,操修自不知。hé yǐ bǎo gū wēi,cāo xiū zì bù zhī。
众中常杜口,梦里亦吟诗。zhòng zhōng cháng dù kǒu,mèng lǐ yì yín shī。
失计辞山早,非才得仕迟。shī jì cí shān zǎo,fēi cái dé shì chí。
薄冰安可履,暗室岂能欺。báo bīng ān kě lǚ,àn shì qǐ néng qī。
勤苦流萤信,吁嗟宿燕知。qín kǔ liú yíng xìn,xū jiē sù yàn zhī。
残钟残漏晓,落叶落花时。cán zhōng cán lòu xiǎo,luò yè luò huā shí。
故旧寒门少,文章外族衰。gù jiù hán mén shǎo,wén zhāng wài zú shuāi。
此生多轗轲,半世足漂离。cǐ shēng duō kǎn kē,bàn shì zú piāo lí。
省署随清品,渔舟爽素期。shěng shǔ suí qīng pǐn,yú zhōu shuǎng sù qī。
恋恩休未遂,双鬓渐成丝。liàn ēn xiū wèi suì,shuāng bìn jiàn chéng sī。
郑谷

郑谷

郑谷(约851~910)唐朝末期著名诗人。字守愚,汉族,江西宜春市袁州区人。僖宗时进士,官都官郎中,人称郑都官。又以《鹧鸪诗》得名,人称郑鹧鸪。其诗多写景咏物之作,表现士大夫的闲情逸致。风格清新通俗,但流于浅率。曾与许裳、张乔等唱和往还,号“芳林十哲”。原有集,已散佚,存《云台编》。 郑谷的作品>>

猜您喜欢

相和歌辞长门怨二首

郑谷

闲把罗衣泣凤皇,先朝曾教舞霓裳。xián bǎ luó yī qì fèng huáng,xiān cháo céng jiào wǔ ní shang。
春来却羡庭花落,得逐晴风出禁墙。chūn lái què xiàn tíng huā luò,dé zhú qíng fēng chū jìn qiáng。

相和歌辞长门怨二首

郑谷

流水君恩共不回,杏花争忍扫成堆。liú shuǐ jūn ēn gòng bù huí,xìng huā zhēng rěn sǎo chéng duī。
残春未必多烟雨,泪滴闲阶长绿苔。cán chūn wèi bì duō yān yǔ,lèi dī xián jiē zhǎng lǜ tái。

蓼花

郑谷

蔟蔟复悠悠,年年拂漫流。cù cù fù yōu yōu,nián nián fú màn liú。
差池伴黄菊,冷澹过清秋。chà chí bàn huáng jú,lěng dàn guò qīng qiū。
晚带鸣虫急,寒藏宿鹭愁。wǎn dài míng chóng jí,hán cáng sù lù chóu。
故溪归不得,凭仗系渔舟。gù xī guī bù dé,píng zhàng xì yú zhōu。

淮上渔者

郑谷

白头波上白头翁,家逐船移浦浦风。bái tóu bō shàng bái tóu wēng,jiā zhú chuán yí pǔ pǔ fēng。
一尺鲈鱼新钓得,儿孙吹火荻花中。yī chǐ lú yú xīn diào dé,ér sūn chuī huǒ dí huā zhōng。

雪中偶题

郑谷

乱飘僧舍茶烟湿,密洒歌楼酒力微。luàn piāo sēng shě chá yān shī,mì sǎ gē lóu jiǔ lì wēi。
江上晚来堪画处,渔人披得一蓑归。jiāng shàng wǎn lái kān huà chù,yú rén pī dé yī suō guī。