古诗词

故少师从翁隐岩别墅乱后榛芜感旧怆怀遂有追纪

郑谷

风骚为主人,凡俗仰清尘。fēng sāo wèi zhǔ rén,fán sú yǎng qīng chén。
密行称闺阃,明诚动搢绅。mì xíng chēng guī kǔn,míng chéng dòng jìn shēn。
周旋居显重,内外掌丝纶。zhōu xuán jū xiǎn zhòng,nèi wài zhǎng sī lún。
妙主蓬壶籍,忠为社稷臣。miào zhǔ péng hú jí,zhōng wèi shè jì chén。
大仪墙仞峻,东辖纪纲新。dà yí qiáng rèn jùn,dōng xiá jì gāng xīn。
闻善常开口,推公岂为身。wén shàn cháng kāi kǒu,tuī gōng qǐ wèi shēn。
立朝鸣佩重,归宅典衣贫。lì cháo míng pèi zhòng,guī zhái diǎn yī pín。
半醉看花晚,中餐煮菜春。bàn zuì kàn huā wǎn,zhōng cān zhǔ cài chūn。
晴台随鹿上,幽墅结僧邻。qíng tái suí lù shàng,yōu shù jié sēng lín。
理论知清越,生徒得李频。lǐ lùn zhī qīng yuè,shēng tú dé lǐ pín。
药香沾笔砚,竹色染衣巾。yào xiāng zhān bǐ yàn,zhú sè rǎn yī jīn。
寄鹤眠云叟,骑驴入室宾。jì hè mián yún sǒu,qí lǘ rù shì bīn。
近将姚监比,僻与段卿亲。jìn jiāng yáo jiān bǐ,pì yǔ duàn qīng qīn。
叶积池边路,茶迟雪后薪。yè jī chí biān lù,chá chí xuě hòu xīn。
所难留着述,谁不秉陶钧。suǒ nán liú zhe shù,shuí bù bǐng táo jūn。
丧乱时多变,追思事已陈。sàng luàn shí duō biàn,zhuī sī shì yǐ chén。
浮华重发作,雅正甚湮沦。fú huá zhòng fā zuò,yǎ zhèng shén yān lún。
宗从今何在,依栖素有因。zōng cóng jīn hé zài,yī qī sù yǒu yīn。
七松无影响,双泪益悲辛。qī sōng wú yǐng xiǎng,shuāng lèi yì bēi xīn。
犹喜于门秀,年来屈复伸。yóu xǐ yú mén xiù,nián lái qū fù shēn。
郑谷

郑谷

郑谷(约851~910)唐朝末期著名诗人。字守愚,汉族,江西宜春市袁州区人。僖宗时进士,官都官郎中,人称郑都官。又以《鹧鸪诗》得名,人称郑鹧鸪。其诗多写景咏物之作,表现士大夫的闲情逸致。风格清新通俗,但流于浅率。曾与许裳、张乔等唱和往还,号“芳林十哲”。原有集,已散佚,存《云台编》。 郑谷的作品>>

猜您喜欢

槐花

郑谷

毵毵金蕊扑晴空,举子魂惊落照中。sān sān jīn ruǐ pū qíng kōng,jǔ zi hún jīng luò zhào zhōng。
今日老郎犹有恨,昔年相虐十秋风。jīn rì lǎo láng yóu yǒu hèn,xī nián xiāng nüè shí qiū fēng。

小桃

郑谷

和烟和雨遮敷水,映竹映村连灞桥。hé yān hé yǔ zhē fū shuǐ,yìng zhú yìng cūn lián bà qiáo。
撩乱春风耐寒令,到头赢得杏花娇。liāo luàn chūn fēng nài hán lìng,dào tóu yíng dé xìng huā jiāo。

长江县经贾岛墓

郑谷

水绕荒坟县路斜,耕人讶我久咨嗟。shuǐ rào huāng fén xiàn lù xié,gēng rén yà wǒ jiǔ zī jiē。
重来兼恐无寻处,落日风吹鼓子花。zhòng lái jiān kǒng wú xún chù,luò rì fēng chuī gǔ zi huā。

重阳夜旅怀

郑谷

强插黄花三两枝,还图一醉浸愁眉。qiáng chā huáng huā sān liǎng zhī,hái tú yī zuì jìn chóu méi。
半床斜月醉醒后,惆怅多于未醉时。bàn chuáng xié yuè zuì xǐng hòu,chóu chàng duō yú wèi zuì shí。

壬戌西幸后

郑谷

武德门前颢气新,雪融鸳瓦土膏春。wǔ dé mén qián hào qì xīn,xuě róng yuān wǎ tǔ gāo chūn。
夜来梦到宣麻处,草没龙墀不见人。yè lái mèng dào xuān má chù,cǎo méi lóng chí bù jiàn rén。

多虞

郑谷

多虞难住人稀处,近耗浑无战罢棋。duō yú nán zhù rén xī chù,jìn hào hún wú zhàn bà qí。
向阙归山俱未得,且沽春酒且吟诗。xiàng quē guī shān jù wèi dé,qiě gū chūn jiǔ qiě yín shī。

短褐

郑谷

闲披短褐杖山藤,头不是僧心是僧。xián pī duǎn hè zhàng shān téng,tóu bù shì sēng xīn shì sēng。
坐睡觉来清夜半,芭蕉影动道场灯。zuò shuì jué lái qīng yè bàn,bā jiāo yǐng dòng dào chǎng dēng。

曲江红杏

郑谷

遮莫江头柳色遮,日浓莺睡一枝斜。zhē mò jiāng tóu liǔ sè zhē,rì nóng yīng shuì yī zhī xié。
女郎折得殷勤看,道是春风及第花。nǚ láng zhé dé yīn qín kàn,dào shì chūn fēng jí dì huā。

折得梅

郑谷

寒步江村折得梅,孤香不肯待春催。hán bù jiāng cūn zhé dé méi,gū xiāng bù kěn dài chūn cuī。
满枝尽是愁人泪,莫殢朝来露湿来。mǎn zhī jǐn shì chóu rén lèi,mò tì cháo lái lù shī lái。

牡丹

郑谷

画堂帘卷张清宴,含香带雾情无限。huà táng lián juǎn zhāng qīng yàn,hán xiāng dài wù qíng wú xiàn。
春风爱惜未放开,柘枝鼓振红英绽。chūn fēng ài xī wèi fàng kāi,zhè zhī gǔ zhèn hóng yīng zhàn。

寂寞

郑谷

江郡人稀便是村,踏青天气欲黄昏。jiāng jùn rén xī biàn shì cūn,tà qīng tiān qì yù huáng hūn。
春愁不破还成醉,衣上泪痕和酒痕。chūn chóu bù pò hái chéng zuì,yī shàng lèi hén hé jiǔ hén。

乱后灞上

郑谷

柳丝牵水杏房红,烟岸人稀草色中。liǔ sī qiān shuǐ xìng fáng hóng,yān àn rén xī cǎo sè zhōng。
日暮一行高鸟处,依稀合是望春宫。rì mù yī xíng gāo niǎo chù,yī xī hé shì wàng chūn gōng。

宗人惠四药

郑谷

宗人忽惠西山药,四味清新香助茶。zōng rén hū huì xī shān yào,sì wèi qīng xīn xiāng zhù chá。
爽得心神便骑鹤,何须烧得白朱砂。shuǎng dé xīn shén biàn qí hè,hé xū shāo dé bái zhū shā。

题张衡庙

郑谷

远俗只凭淫祀切,多年平子固悠悠。yuǎn sú zhǐ píng yín sì qiè,duō nián píng zi gù yōu yōu。
江烟日午无箫鼓,直到如今咏四愁。jiāng yān rì wǔ wú xiāo gǔ,zhí dào rú jīn yǒng sì chóu。

山鸟

郑谷

惊飞失势粉墙高,好个声音好羽毛。jīng fēi shī shì fěn qiáng gāo,hǎo gè shēng yīn hǎo yǔ máo。
小婢不须催柘弹,且从枝上吃樱桃。xiǎo bì bù xū cuī zhè dàn,qiě cóng zhī shàng chī yīng táo。