古诗词

酬丘光庭

罗隐

正月十一日书札,五月十六日到来。zhèng yuè shí yī rì shū zhá,wǔ yuè shí liù rì dào lái。
柳吟秦望咫尺地,鲤鱼何处闲裴回?liǔ yín qín wàng zhǐ chǐ dì,lǐ yú hé chù xián péi huí?
故人情意未疏索,次第序述眉眼开。gù rén qíng yì wèi shū suǒ,cì dì xù shù méi yǎn kāi。
上言二年隔烟水,下有数幅真琼瑰。shàng yán èr nián gé yān shuǐ,xià yǒu shù fú zhēn qióng guī。
行吟坐读口不倦,瀑泉激射琅玕摧。xíng yín zuò dú kǒu bù juàn,pù quán jī shè láng gān cuī。
壁池兰蕙日已老,村酒蘸甲时几杯。bì chí lán huì rì yǐ lǎo,cūn jiǔ zhàn jiǎ shí jǐ bēi。
鹤龄鸿算不复见,雨后蓑笠空莓苔。hè líng hóng suàn bù fù jiàn,yǔ hòu suō lì kōng méi tái。
自从黄寇扰中土,人心波荡犹未回。zì cóng huáng kòu rǎo zhōng tǔ,rén xīn bō dàng yóu wèi huí。
道殷合眼拜九列,张浚掉舌升三台。dào yīn hé yǎn bài jiǔ liè,zhāng jùn diào shé shēng sān tái。
朝廷济济百揆序,宁将对面容奸回。cháo tíng jì jì bǎi kuí xù,níng jiāng duì miàn róng jiān huí。
祸生有基妖有渐,翠华西幸蒙尘埃。huò shēng yǒu jī yāo yǒu jiàn,cuì huá xī xìng méng chén āi。
三川梗塞两河闭,大明宫殿生蒿莱。sān chuān gěng sāi liǎng hé bì,dà míng gōng diàn shēng hāo lái。
懦夫早岁不量力,策蹇仰北高崔嵬。nuò fū zǎo suì bù liàng lì,cè jiǎn yǎng běi gāo cuī wéi。
千门万户扃锁密,良匠不肯雕散材。qiān mén wàn hù jiōng suǒ mì,liáng jiàng bù kěn diāo sàn cái。
君今得意尚如此,况我麋鹿悠悠哉。jūn jīn dé yì shàng rú cǐ,kuàng wǒ mí lù yōu yōu zāi。
荣衰贵贱目所睹,莫嫌头白黄金台。róng shuāi guì jiàn mù suǒ dǔ,mò xián tóu bái huáng jīn tái。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

听琴

罗隐

寒雨萧萧落井梧,夜深何处怨啼乌?hán yǔ xiāo xiāo luò jǐng wú,yè shēn hé chù yuàn tí wū?
不知一盏临邛酒,救得相如渴病无。bù zhī yī zhǎn lín qióng jiǔ,jiù dé xiāng rú kě bìng wú。

寄聂尊师

罗隐

欲芟荆棘种交梨,指画城中日恐迟。yù shān jīng jí zhǒng jiāo lí,zhǐ huà chéng zhōng rì kǒng chí。
安得紫青磨镜石,与君闲处看荣衰。ān dé zǐ qīng mó jìng shí,yǔ jūn xián chù kàn róng shuāi。

金山僧院

罗隐

根盘蛟蜃路藤萝,四面无尘辍棹过。gēn pán jiāo shèn lù téng luó,sì miàn wú chén chuò zhào guò。
得似吾师始惆怅,眼前终日有风波。dé shì wú shī shǐ chóu chàng,yǎn qián zhōng rì yǒu fēng bō。

淮口军葬

罗隐

一阵孤军不复回,更无分别只荒堆。yī zhèn gū jūn bù fù huí,gèng wú fēn bié zhǐ huāng duī。
莫言赋分须如此,曾作文皇赤子来。mò yán fù fēn xū rú cǐ,céng zuò wén huáng chì zi lái。

江南

罗隐

玉树歌声泽国春,累累辎重忆亡陈。yù shù gē shēng zé guó chūn,lèi lèi zī zhòng yì wáng chén。
垂衣端拱浑闲事,忍把江山乞与人。chuí yī duān gǒng hún xián shì,rěn bǎ jiāng shān qǐ yǔ rén。

江北

罗隐

废宫荒苑莫闲愁,成败终须要彻头。fèi gōng huāng yuàn mò xián chóu,chéng bài zhōng xū yào chè tóu。
一种风流一种死,朝歌争得似扬州。yī zhǒng fēng liú yī zhǒng sǐ,cháo gē zhēng dé shì yáng zhōu。

人日新安道中见梅花

罗隐

长途酒醒腊春寒,嫩蕊香英扑马鞍。zhǎng tú jiǔ xǐng là chūn hán,nèn ruǐ xiāng yīng pū mǎ ān。
不上寿阳公主面,怜君开得却无端。bù shàng shòu yáng gōng zhǔ miàn,lián jūn kāi dé què wú duān。

许由庙

罗隐

高挂风瓢濯汉滨,土阶三尺愧清尘。gāo guà fēng piáo zhuó hàn bīn,tǔ jiē sān chǐ kuì qīng chén。
可怜比屋堪封日,若到人间是众人。kě lián bǐ wū kān fēng rì,ruò dào rén jiān shì zhòng rén。

八骏图

罗隐

穆满当年物外程,电腰风脚一何轻。mù mǎn dāng nián wù wài chéng,diàn yāo fēng jiǎo yī hé qīng。
如今纵有骅骝在,不得长鞭不肯行。rú jīn zòng yǒu huá liú zài,bù dé zhǎng biān bù kěn xíng。

病中题主人庭鹤

罗隐

辽水华亭旧所闻,病中毛羽最怜君。liáo shuǐ huá tíng jiù suǒ wén,bìng zhōng máo yǔ zuì lián jūn。
稻粱且足身兼健,何必青云与白云。dào liáng qiě zú shēn jiān jiàn,hé bì qīng yún yǔ bái yún。

罗隐

天地工夫一不遗,与君声调借君緌。tiān dì gōng fū yī bù yí,yǔ jūn shēng diào jiè jūn ruí。
风栖露饱今如此,应忘当年滓浊时。fēng qī lù bǎo jīn rú cǐ,yīng wàng dāng nián zǐ zhuó shí。

中秋不见月

罗隐

风帘淅淅漏灯痕,一半秋光此夕分。fēng lián xī xī lòu dēng hén,yī bàn qiū guāng cǐ xī fēn。
天为素娥孀怨苦,并教西北起浮云。tiān wèi sù é shuāng yuàn kǔ,bìng jiào xī běi qǐ fú yún。

宫词

罗隐

巧画蛾眉独出群,当时人道便承恩。qiǎo huà é méi dú chū qún,dāng shí rén dào biàn chéng ēn。
经年不见君王面,落日黄昏空掩门。jīng nián bù jiàn jūn wáng miàn,luò rì huáng hūn kōng yǎn mén。

题杜甫集

罗隐

楚水悠悠浸楚亭,楚南天地两无情。chǔ shuǐ yōu yōu jìn chǔ tíng,chǔ nán tiān dì liǎng wú qíng。
忍交孙武重泉下,不见时人说用兵。rěn jiāo sūn wǔ zhòng quán xià,bù jiàn shí rén shuō yòng bīng。

感弄猴人赐朱绂

罗隐

十二三年就试期,五湖烟月奈相违。shí èr sān nián jiù shì qī,wǔ hú yān yuè nài xiāng wéi。
何如买取胡孙弄,一笑君王便著绯。hé rú mǎi qǔ hú sūn nòng,yī xiào jūn wáng biàn zhù fēi。