古诗词

鹧鸪天

韩元吉

万古光寒太白精。wàn gǔ guāng hán tài bái jīng。
直宜分作两郎星。zhí yí fēn zuò liǎng láng xīng。
不然安得难兄弟,先后尧蓂三荚生。bù rán ān dé nán xiōng dì,xiān hòu yáo míng sān jiá shēng。
霜月冷,斗杓横。shuāng yuè lěng,dòu biāo héng。
老人今夜已齐明。lǎo rén jīn yè yǐ qí míng。
他年莫作郎星看,两两台躔拱太清。tā nián mò zuò láng xīng kàn,liǎng liǎng tái chán gǒng tài qīng。

韩元吉

韩元吉(1118~1187),南宋词人。字无咎,号南涧。汉族,开封雍邱(今河南开封市)人,一作许昌(今属河南)人。韩元吉词多抒发山林情趣,如〔柳梢青〕“云淡秋云“、〔贺新郎〕“病起情怀恶“等。著有《涧泉集》、《涧泉日记》、《南涧甲乙稿》、《南涧诗余》。存词80余首。 韩元吉的作品>>

猜您喜欢

次韵赵公直题米元晖画轴

韩元吉

天际归云挟雨,江干乱木藏山。tiān jì guī yún xié yǔ,jiāng gàn luàn mù cáng shān。
耳冷似听萧瑟,眼明惊见孱颜。ěr lěng shì tīng xiāo sè,yǎn míng jīng jiàn càn yán。