古诗词

冯燕歌

司空图

魏中义士有冯燕,游侠幽并最少年。wèi zhōng yì shì yǒu féng yàn,yóu xiá yōu bìng zuì shǎo nián。
避雠偶作滑台客,嘶风跃马来翩翩。bì chóu ǒu zuò huá tái kè,sī fēng yuè mǎ lái piān piān。
此时恰遇莺花月,堤上轩车昼不绝。cǐ shí qià yù yīng huā yuè,dī shàng xuān chē zhòu bù jué。
两面高楼语笑声,指点行人情暗结。liǎng miàn gāo lóu yǔ xiào shēng,zhǐ diǎn xíng rén qíng àn jié。
掷果潘郎谁不慕,朱门别见红妆露。zhì guǒ pān láng shuí bù mù,zhū mén bié jiàn hóng zhuāng lù。
故故推门掩不开,似教欧轧传言语。gù gù tuī mén yǎn bù kāi,shì jiào ōu yà chuán yán yǔ。
冯生敲镫袖笼鞭,半拂垂杨半惹烟。féng shēng qiāo dèng xiù lóng biān,bàn fú chuí yáng bàn rě yān。
树间春鸟知人意,的的心期暗与传。shù jiān chūn niǎo zhī rén yì,de de xīn qī àn yǔ chuán。
传道张婴偏嗜酒,从此香闺为我有。chuán dào zhāng yīng piān shì jiǔ,cóng cǐ xiāng guī wèi wǒ yǒu。
梁间客燕正相欺,屋上鸣鸠空自斗。liáng jiān kè yàn zhèng xiāng qī,wū shàng míng jiū kōng zì dòu。
婴归醉卧非雠汝,岂知负过人怀惧。yīng guī zuì wò fēi chóu rǔ,qǐ zhī fù guò rén huái jù。
燕依户扇欲潜逃,巾在枕傍指令取。yàn yī hù shàn yù qián táo,jīn zài zhěn bàng zhǐ lìng qǔ。
谁言狼戾心能忍,待我情深情不隐。shuí yán láng lì xīn néng rěn,dài wǒ qíng shēn qíng bù yǐn。
回身本谓取巾难,倒柄方知授霜刅。huí shēn běn wèi qǔ jīn nán,dào bǐng fāng zhī shòu shuāng chuāng。
冯君抚剑即迟疑,自顾平生心不欺。féng jūn fǔ jiàn jí chí yí,zì gù píng shēng xīn bù qī。
尔能负彼必相负,假手他人复在谁。ěr néng fù bǐ bì xiāng fù,jiǎ shǒu tā rén fù zài shuí。
窗间红艳犹可掬,熟视花钿情不足。chuāng jiān hóng yàn yóu kě jū,shú shì huā diàn qíng bù zú。
唯将大义断胸襟,粉颈初回如切玉。wéi jiāng dà yì duàn xiōng jīn,fěn jǐng chū huí rú qiè yù。
凤皇钗碎各分飞,怨魄娇魂何处追。fèng huáng chāi suì gè fēn fēi,yuàn pò jiāo hún hé chù zhuī。
凌波如唤游金谷,羞彼揶揄泪满衣。líng bō rú huàn yóu jīn gǔ,xiū bǐ yé yú lèi mǎn yī。
新人藏匿旧人起,白昼喧呼骇邻里。xīn rén cáng nì jiù rén qǐ,bái zhòu xuān hū hài lín lǐ。
诬执张婴不自明,贵免生前遭考捶。wū zhí zhāng yīng bù zì míng,guì miǎn shēng qián zāo kǎo chuí。
官将赴市拥红尘,掉臂人来擗看人。guān jiāng fù shì yōng hóng chén,diào bì rén lái pǐ kàn rén。
传声莫遣有冤滥,盗杀婴家即我身。chuán shēng mò qiǎn yǒu yuān làn,dào shā yīng jiā jí wǒ shēn。
初闻僚吏翻疑叹,呵叱风狂词不变。chū wén liáo lì fān yí tàn,hē chì fēng kuáng cí bù biàn。
缧囚解缚犹自疑,疑是梦中方脱免。léi qiú jiě fù yóu zì yí,yí shì mèng zhōng fāng tuō miǎn。
未死劝君莫浪言,临危不顾始知难。wèi sǐ quàn jūn mò làng yán,lín wēi bù gù shǐ zhī nán。
已为不平能割爱,更将身命救深冤。yǐ wèi bù píng néng gē ài,gèng jiāng shēn mìng jiù shēn yuān。
白马贤侯贾相公,长悬金帛募才雄。bái mǎ xián hóu jiǎ xiāng gōng,zhǎng xuán jīn bó mù cái xióng。
拜章请赎冯燕罪,千古三河激义风。bài zhāng qǐng shú féng yàn zuì,qiān gǔ sān hé jī yì fēng。
黄河东注无时歇,注尽波澜名不灭。huáng hé dōng zhù wú shí xiē,zhù jǐn bō lán míng bù miè。
为感词人沈下贤,长歌更与分明说。wèi gǎn cí rén shěn xià xián,zhǎng gē gèng yǔ fēn míng shuō。
此君精爽知犹在,长与人间留炯诫。cǐ jūn jīng shuǎng zhī yóu zài,zhǎng yǔ rén jiān liú jiǒng jiè。
铸作金燕香作堆,焚香酬酒听歌来。zhù zuò jīn yàn xiāng zuò duī,fén xiāng chóu jiǔ tīng gē lái。
司空图

司空图

司空图(837~908)晚唐诗人、诗论家。字表圣,自号知非子,又号耐辱居士。祖籍临淮(今安徽泗县东南),自幼随家迁居河中虞乡(今山西永济)。唐懿宗咸通十年(869年)应试,擢进士上第,天复四年(904年),朱全忠召为礼部尚书,司空图佯装老朽不任事,被放还。后梁开平二年(908年),唐哀帝被弑,他绝食而死,终年七十二岁。司空图成就主要在诗论,《二十四诗品》为不朽之作。《全唐诗》收诗三卷。 司空图的作品>>

猜您喜欢

漫书五首

司空图

海上昔闻麋爱鹤,山中今日鹿憎龟。hǎi shàng xī wén mí ài hè,shān zhōng jīn rì lù zēng guī。
爱憎止竟须关分,莫把微才望所知。ài zēng zhǐ jìng xū guān fēn,mò bǎ wēi cái wàng suǒ zhī。

漫书五首

司空图

世路快心无好事,恩门嘉话合书绅。shì lù kuài xīn wú hǎo shì,ēn mén jiā huà hé shū shēn。
神藏鬼伏能千变,亦胜忘机避要津。shén cáng guǐ fú néng qiān biàn,yì shèng wàng jī bì yào jīn。

漫书五首

司空图

四翁识势保安闲,须为生灵暂出山。sì wēng shí shì bǎo ān xián,xū wèi shēng líng zàn chū shān。
一种老人能算度,磻溪心迹愧商颜。yī zhǒng lǎo rén néng suàn dù,pán xī xīn jì kuì shāng yán。

偶诗五首

司空图

闲韵虽高不炫才,偶抛猿鸟乍归来。xián yùn suī gāo bù xuàn cái,ǒu pāo yuán niǎo zhà guī lái。
夕阳照个新红叶,似要题诗落砚台。xī yáng zhào gè xīn hóng yè,shì yào tí shī luò yàn tái。

偶诗五首

司空图

芙蓉骚客空留怨,芍药诗家只寄情。fú róng sāo kè kōng liú yuàn,sháo yào shī jiā zhǐ jì qíng。
谁似天才李山甫,牡丹属思亦纵横。shuí shì tiān cái lǐ shān fǔ,mǔ dān shǔ sī yì zòng héng。

偶诗五首

司空图

贤豪出处尽沉吟,白日高悬只照心。xián háo chū chù jǐn chén yín,bái rì gāo xuán zhǐ zhào xīn。
一掬信陵坟上土,便如碣石累千金。yī jū xìn líng fén shàng tǔ,biàn rú jié shí lèi qiān jīn。

偶诗五首

司空图

声貌由来固绝伦,今朝共许占残春。shēng mào yóu lái gù jué lún,jīn cháo gòng xǔ zhàn cán chūn。
当歌莫怪频垂泪,得地翻惭早失身。dāng gē mò guài pín chuí lèi,dé dì fān cán zǎo shī shēn。

偶诗五首

司空图

中宵茶鼎沸时惊,正是寒窗竹雪明。zhōng xiāo chá dǐng fèi shí jīng,zhèng shì hán chuāng zhú xuě míng。
甘得寂寥能到老,一生心地亦应平。gān dé jì liáo néng dào lǎo,yī shēng xīn dì yì yīng píng。

光化踏青有感

司空图

引得车回莫认恩,却成寂寞与谁论。yǐn dé chē huí mò rèn ēn,què chéng jì mò yǔ shuí lùn。
到头不是君王意,羞插垂杨更傍门。dào tóu bù shì jūn wáng yì,xiū chā chuí yáng gèng bàng mén。

丑年冬

司空图

醉日昔闻都下酒,何如今喜折新茶。zuì rì xī wén dōu xià jiǔ,hé rú jīn xǐ zhé xīn chá。
不堪病渴仍多虑,好向㴩湖便出家。bù kān bìng kě réng duō lǜ,hǎo xiàng yōng hú biàn chū jiā。

白菊六首

司空图

人间万恨已难平,栽得垂杨更系情。rén jiān wàn hèn yǐ nán píng,zāi dé chuí yáng gèng xì qíng。
犹喜闰前霜未下,菊边依旧舞身轻。yóu xǐ rùn qián shuāng wèi xià,jú biān yī jiù wǔ shēn qīng。

白菊六首

司空图

不疑陶令是狂生,作赋其如有定情。bù yí táo lìng shì kuáng shēng,zuò fù qí rú yǒu dìng qíng。
犹胜江南隐居士,诗魔终袅负孤名。yóu shèng jiāng nán yǐn jū shì,shī mó zhōng niǎo fù gū míng。

白菊六首

司空图

莫惜西风又起来,犹能婀娜傍池台。mò xī xī fēng yòu qǐ lái,yóu néng ē nà bàng chí tái。
不辞暂被霜寒挫,舞袖招香即却回。bù cí zàn bèi shuāng hán cuò,wǔ xiù zhāo xiāng jí què huí。

白菊六首

司空图

自古诗人少显荣,逃名何用更题名。zì gǔ shī rén shǎo xiǎn róng,táo míng hé yòng gèng tí míng。
诗中有虑犹须戒,莫向诗中著不平。shī zhōng yǒu lǜ yóu xū jiè,mò xiàng shī zhōng zhù bù píng。

白菊六首

司空图

登高可羡少年场,白菊堆边鬓似霜。dēng gāo kě xiàn shǎo nián chǎng,bái jú duī biān bìn shì shuāng。
益算更希沾上药,今朝第七十重阳。yì suàn gèng xī zhān shàng yào,jīn cháo dì qī shí zhòng yáng。