古诗词

岁暮自广江至新兴往复中题峡山寺四首

许浑

月在行人起,千峰复万峰。yuè zài xíng rén qǐ,qiān fēng fù wàn fēng。
海虚争翡翠,溪逻斗芙蓉。hǎi xū zhēng fěi cuì,xī luó dòu fú róng。
古木高生槲,阴池满种松。gǔ mù gāo shēng hú,yīn chí mǎn zhǒng sōng。
火探深洞燕,香送远潭龙。huǒ tàn shēn dòng yàn,xiāng sòng yuǎn tán lóng。
蓝坞寒先烧,禾堂晚并舂。lán wù hán xiān shāo,hé táng wǎn bìng chōng。
更投何处宿,西峡隔云钟。gèng tóu hé chù sù,xī xiá gé yún zhōng。
许浑

许浑

许浑,晚唐最具影响力的诗人之一,七五律尤佳,后人拟之与诗圣杜甫齐名,更有“许浑千首诗,杜甫一生愁”之语。 许浑的作品>>

猜您喜欢

盈上人

许浑

月沈霜已凝,无梦竟寒灯。yuè shěn shuāng yǐ níng,wú mèng jìng hán dēng。
寄世何殊客,修身未到僧。jì shì hé shū kè,xiū shēn wèi dào sēng。
二毛梳上雪,双泪枕前冰。èr máo shū shàng xuě,shuāng lèi zhěn qián bīng。
借问曹溪路,山多路几层。jiè wèn cáo xī lù,shān duō lù jǐ céng。