古诗词

送韦秀才道冲赴制举

刘禹锡

惊禽一辞巢,栖息无少安。jīng qín yī cí cháo,qī xī wú shǎo ān。
秋扇一离手,流尘蔽霜纨。qiū shàn yī lí shǒu,liú chén bì shuāng wán。
故侣不可追,凉风日已寒。gù lǚ bù kě zhuī,liáng fēng rì yǐ hán。
远逢杜陵士,别尽平生欢。yuǎn féng dù líng shì,bié jǐn píng shēng huān。
逐客无印绶,楚江多芷兰。zhú kè wú yìn shòu,chǔ jiāng duō zhǐ lán。
因居暇时游,长铗不复弹。yīn jū xiá shí yóu,zhǎng jiá bù fù dàn。
阅书南轩霁,縆瑟清夜阑。yuè shū nán xuān jì,gēng sè qīng yè lán。
万境身外寂,一杯腹中宽。wàn jìng shēn wài jì,yī bēi fù zhōng kuān。
伊昔玄宗朝,冬卿冠鸳鸾。yī xī xuán zōng cháo,dōng qīng guān yuān luán。
肃穆升内殿,从容领儒冠。sù mù shēng nèi diàn,cóng róng lǐng rú guān。
游夏无措词,阳秋垂不刊。yóu xià wú cuò cí,yáng qiū chuí bù kān。
至今群玉府,学者空纵观。zhì jīn qún yù fǔ,xué zhě kōng zòng guān。
世人希德门,揭若攀峰峦。shì rén xī dé mén,jiē ruò pān fēng luán。
之子尚明训,锵如振琅玕。zhī zi shàng míng xùn,qiāng rú zhèn láng gān。
一旦西上书,斑衣拂征鞍。yī dàn xī shàng shū,bān yī fú zhēng ān。
荆台宿暮雨,汉水浮春澜。jīng tái sù mù yǔ,hàn shuǐ fú chūn lán。
君门起天中,多士如星攒。jūn mén qǐ tiān zhōng,duō shì rú xīng zǎn。
烟霞覆双阙,抃舞罗千官。yān xiá fù shuāng quē,biàn wǔ luó qiān guān。
清漏滴铜壶,仙厨下雕槃。qīng lòu dī tóng hú,xiān chú xià diāo pán。
荧煌仰金榜,错落濡飞翰。yíng huáng yǎng jīn bǎng,cuò luò rú fēi hàn。
古来才杰士,所嗟遭时难。gǔ lái cái jié shì,suǒ jiē zāo shí nán。
一鸣从此始,相望青云端。yī míng cóng cǐ shǐ,xiāng wàng qīng yún duān。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

元和甲午岁诏书尽徵江湘逐客余自武陵赴京宿于都亭有怀续来诸君子

刘禹锡

雷雨江山起卧龙,武陵樵客蹑仙踪。léi yǔ jiāng shān qǐ wò lóng,wǔ líng qiáo kè niè xiān zōng。
十年楚水枫林下,今夜初闻长乐钟。shí nián chǔ shuǐ fēng lín xià,jīn yè chū wén zhǎng lè zhōng。

元和十一年自朗州召至京戏赠看花诸君子 / 玄都观桃花

刘禹锡

紫陌红尘拂面来,无人不道看花回。zǐ mò hóng chén fú miàn lái,wú rén bù dào kàn huā huí。
玄都观里桃千树,尽是刘郎去后栽。xuán dōu guān lǐ táo qiān shù,jǐn shì liú láng qù hòu zāi。

再游玄都观

刘禹锡

百亩庭中半是苔,桃花净尽菜花开。bǎi mǔ tíng zhōng bàn shì tái,táo huā jìng jǐn cài huā kāi。
种桃道士归何处,前度刘郎今又来。zhǒng táo dào shì guī hé chù,qián dù liú láng jīn yòu lái。

与歌者米嘉荣

刘禹锡

唱得凉州意外声,旧人唯数米嘉荣。chàng dé liáng zhōu yì wài shēng,jiù rén wéi shù mǐ jiā róng。
近来时世轻先辈,好染髭须事后生。jìn lái shí shì qīng xiān bèi,hǎo rǎn zī xū shì hòu shēng。

望夫石

刘禹锡

终日望夫夫不归,化为孤石苦相思。zhōng rì wàng fū fū bù guī,huà wèi gū shí kǔ xiāng sī。
望来已是几千载,只似当时初望时。wàng lái yǐ shì jǐ qiān zài,zhǐ shì dāng shí chū wàng shí。

听旧宫中乐人穆氏唱歌

刘禹锡

曾随织女渡天河,记得云间第一歌。céng suí zhī nǚ dù tiān hé,jì dé yún jiān dì yī gē。
休唱贞元供奉曲,当时朝士已无多。xiū chàng zhēn yuán gōng fèng qū,dāng shí cháo shì yǐ wú duō。

金陵五题·台城

刘禹锡

台城六代竞豪华,结绮临春事最奢。tái chéng liù dài jìng háo huá,jié qǐ lín chūn shì zuì shē。
万户千门成野草,只缘一曲后庭花。wàn hù qiān mén chéng yě cǎo,zhǐ yuán yī qū hòu tíng huā。

金陵五题·生公讲堂

刘禹锡

生公说法鬼神听,身后空堂夜不扃。shēng gōng shuō fǎ guǐ shén tīng,shēn hòu kōng táng yè bù jiōng。
高坐寂寥尘漠漠,一方明月可中庭。gāo zuò jì liáo chén mò mò,yī fāng míng yuè kě zhōng tíng。

金陵五题

刘禹锡

南朝词臣北朝客,归来唯见秦淮碧。nán cháo cí chén běi cháo kè,guī lái wéi jiàn qín huái bì。
池台竹树三亩馀,至今人道江家宅。chí tái zhú shù sān mǔ yú,zhì jīn rén dào jiāng jiā zhái。

韩信庙

刘禹锡

将略兵机命世雄,苍黄钟室叹良弓。jiāng lüè bīng jī mìng shì xióng,cāng huáng zhōng shì tàn liáng gōng。
遂令后代登坛者,每一寻思怕立功。suì lìng hòu dài dēng tán zhě,měi yī xún sī pà lì gōng。

李贾二大夫谏拜命后寄杨八寿州

刘禹锡

谏省新登二直臣,万方惊喜捧丝纶。jiàn shěng xīn dēng èr zhí chén,wàn fāng jīng xǐ pěng sī lún。
则知天子明如日,肯放淮南高卧人。zé zhī tiān zi míng rú rì,kěn fàng huái nán gāo wò rén。

美温尚书镇定兴元以诗寄贺

刘禹锡

旌旗入境犬无声,戮尽鲸鲵汉水清。jīng qí rù jìng quǎn wú shēng,lù jǐn jīng ní hàn shuǐ qīng。
从此世人开耳目,始知名将出书生。cóng cǐ shì rén kāi ěr mù,shǐ zhī míng jiāng chū shū shēng。

酬瑞

刘禹锡

夜泊湘川逐客心,月明猿苦血沾襟。yè pō xiāng chuān zhú kè xīn,yuè míng yuán kǔ xuè zhān jīn。
湘妃旧竹痕犹浅,从此因君染更深。xiāng fēi jiù zhú hén yóu qiǎn,cóng cǐ yīn jūn rǎn gèng shēn。

徵还京师见旧番官冯叔达

刘禹锡

前者匆匆襆被行,十年憔悴到京城。qián zhě cōng cōng fú bèi xíng,shí nián qiáo cuì dào jīng chéng。
南宫旧吏来相问,何处淹留白发生。nán gōng jiù lì lái xiāng wèn,hé chù yān liú bái fā shēng。

与歌者何戡

刘禹锡

二十馀年别帝京,重闻天乐不胜情。èr shí yú nián bié dì jīng,zhòng wén tiān lè bù shèng qíng。
旧人唯有何戡在,更与殷勤唱渭城。jiù rén wéi yǒu hé kān zài,gèng yǔ yīn qín chàng wèi chéng。