古诗词

伤秦姝行

刘禹锡

长安二月花满城,插花女儿弹银筝。zhǎng ān èr yuè huā mǎn chéng,chā huā nǚ ér dàn yín zhēng。
南宫仙郎下朝晚,曲头驻马闻新声。nán gōng xiān láng xià cháo wǎn,qū tóu zhù mǎ wén xīn shēng。
马蹄逶迟心荡漾,高楼已远犹频望。mǎ tí wēi chí xīn dàng yàng,gāo lóu yǐ yuǎn yóu pín wàng。
此时意重千金轻,鸟传消息绀轮迎。cǐ shí yì zhòng qiān jīn qīng,niǎo chuán xiāo xī gàn lún yíng。
芳筵银烛一相见,浅笑低鬟初目成。fāng yán yín zhú yī xiāng jiàn,qiǎn xiào dī huán chū mù chéng。
蜀弦铮摐指如玉,皇帝弟子韦家曲。shǔ xián zhēng chuāng zhǐ rú yù,huáng dì dì zi wéi jiā qū。
青牛文梓赤金簧,玫瑰宝柱秋雁行。qīng niú wén zǐ chì jīn huáng,méi guī bǎo zhù qiū yàn xíng。
敛蛾收袂凝清光,抽弦缓调怨且长。liǎn é shōu mèi níng qīng guāng,chōu xián huǎn diào yuàn qiě zhǎng。
八鸾锵锵渡银汉,九雏威凤鸣朝阳。bā luán qiāng qiāng dù yín hàn,jiǔ chú wēi fèng míng cháo yáng。
曲终韵尽意不足,馀思悄绝愁空堂。qū zhōng yùn jǐn yì bù zú,yú sī qiāo jué chóu kōng táng。
从郎镇南别城阙,楼船理曲潇湘月。cóng láng zhèn nán bié chéng quē,lóu chuán lǐ qū xiāo xiāng yuè。
冯夷蹁跹舞渌波,鲛人出听停绡梭。féng yí pián xiān wǔ lù bō,jiāo rén chū tīng tíng xiāo suō。
北池含烟瑶草短,万松亭下清风满。běi chí hán yān yáo cǎo duǎn,wàn sōng tíng xià qīng fēng mǎn。
秦声一曲此时闻,岭泉呜咽南云断。qín shēng yī qū cǐ shí wén,lǐng quán wū yàn nán yún duàn。
来自长陵小市东,蕣华零落瘴江风。lái zì zhǎng líng xiǎo shì dōng,shùn huá líng luò zhàng jiāng fēng。
侍儿掩泣收银甲,鹦鹉不言愁玉笼。shì ér yǎn qì shōu yín jiǎ,yīng wǔ bù yán chóu yù lóng。
博山炉中香自灭,镜奁尘暗同心结。bó shān lú zhōng xiāng zì miè,jìng lián chén àn tóng xīn jié。
从此东山非昔游,长嗟人与弦俱绝。cóng cǐ dōng shān fēi xī yóu,zhǎng jiē rén yǔ xián jù jué。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

寓兴二首

刘禹锡

常谈即至理,安事非常情。cháng tán jí zhì lǐ,ān shì fēi cháng qíng。
寄语何平叔,无为轻老生。jì yǔ hé píng shū,wú wèi qīng lǎo shēng。

寓兴二首

刘禹锡

世途多礼数,鹏鴳各逍遥。shì tú duō lǐ shù,péng yàn gè xiāo yáo。
何事陶彭泽,抛官为折腰。hé shì táo péng zé,pāo guān wèi zhé yāo。

经檀道济故垒

刘禹锡

万里长城坏,荒营野草秋。wàn lǐ zhǎng chéng huài,huāng yíng yě cǎo qiū。
秣陵多士女,犹唱白符鸠。mò líng duō shì nǚ,yóu chàng bái fú jiū。

伤段右丞

刘禹锡

江海多豪气,朝廷有直声。jiāng hǎi duō háo qì,cháo tíng yǒu zhí shēng。
何言马蹄下,一旦是佳城。hé yán mǎ tí xià,yī dàn shì jiā chéng。

伤独孤舍人

刘禹锡

昔别矜年少,今悲丧国华。xī bié jīn nián shǎo,jīn bēi sàng guó huá。
远来同社燕,不见早梅花。yuǎn lái tóng shè yàn,bù jiàn zǎo méi huā。

再伤庞尹

刘禹锡

京兆归何处,章台空暮尘。jīng zhào guī hé chù,zhāng tái kōng mù chén。
可怜鸾镜下,哭杀画眉人。kě lián luán jìng xià,kū shā huà méi rén。

敬酬微

刘禹锡

凄凉沃州僧,憔悴柴桑宰。qī liáng wò zhōu sēng,qiáo cuì chái sāng zǎi。
别来二十年,唯馀两心在。bié lái èr shí nián,wéi yú liǎng xīn zài。

敬酬微

刘禹锡

越江千里镜,越岭四时雪。yuè jiāng qiān lǐ jìng,yuè lǐng sì shí xuě。
中有逍遥人,夜深观水月。zhōng yǒu xiāo yáo rén,yè shēn guān shuǐ yuè。

鄂渚留别李二十一表臣大夫

刘禹锡

高樯起行色,促柱动离声。gāo qiáng qǐ xíng sè,cù zhù dòng lí shēng。
欲问江深浅,应如远别情。yù wèn jiāng shēn qiǎn,yīng rú yuǎn bié qíng。

答表臣赠别二首

刘禹锡

昔为瑶池侣,飞舞集蓬莱。xī wèi yáo chí lǚ,fēi wǔ jí péng lái。
今作江汉别,风雪一徘徊。jīn zuò jiāng hàn bié,fēng xuě yī pái huái。

答表臣赠别二首

刘禹锡

嘶马立未还,行舟路将转。sī mǎ lì wèi hái,xíng zhōu lù jiāng zhuǎn。
江头瞑色深,挥袖依稀见。jiāng tóu míng sè shēn,huī xiù yī xī jiàn。

和游房公旧竹亭闻琴绝句

刘禹锡

尚有竹间路,永无綦下尘。shàng yǒu zhú jiān lù,yǒng wú qí xià chén。
一闻流水曲,重忆餐霞人。yī wén liú shuǐ qū,zhòng yì cān xiá rén。

扬州春夜李端公益张侍御登段侍御平路

刘禹锡

寂寂独看金烬落,纷纷只见玉山颓。jì jì dú kàn jīn jìn luò,fēn fēn zhǐ jiàn yù shān tuí。
自羞不是高阳侣,一夜星星骑马回。zì xiū bù shì gāo yáng lǚ,yī yè xīng xīng qí mǎ huí。

逢王十二学士入翰林因以诗赠

刘禹锡

厩马翩翩禁外逢,星槎上汉杳难从。jiù mǎ piān piān jìn wài féng,xīng chá shàng hàn yǎo nán cóng。
定知欲报淮南诏,促召王褒入九重。dìng zhī yù bào huái nán zhào,cù zhào wáng bāo rù jiǔ zhòng。

阙下口号呈柳仪曹

刘禹锡

彩仗神旗猎晓风,鸡人一唱鼓蓬蓬。cǎi zhàng shén qí liè xiǎo fēng,jī rén yī chàng gǔ péng péng。
铜壶漏水何时歇,如此相催即老翁。tóng hú lòu shuǐ hé shí xiē,rú cǐ xiāng cuī jí lǎo wēng。