古诗词

送僧仲剬东游兼寄呈灵澈上人

刘禹锡

释子道成神气闲,住持曾上清凉山。shì zi dào chéng shén qì xián,zhù chí céng shàng qīng liáng shān。
晴空礼拜见真像,金毛五髻卿云间。qíng kōng lǐ bài jiàn zhēn xiàng,jīn máo wǔ jì qīng yún jiān。
西游长安隶僧籍,本寺门前曲江碧。xī yóu zhǎng ān lì sēng jí,běn sì mén qián qū jiāng bì。
松间白月照宝书,竹下香泉洒瑶席。sōng jiān bái yuè zhào bǎo shū,zhú xià xiāng quán sǎ yáo xí。
前时学得经论成,奔驰象马开禅扃。qián shí xué dé jīng lùn chéng,bēn chí xiàng mǎ kāi chán jiōng。
高筵谈柄一麾拂,讲下门徒如醉醒。gāo yán tán bǐng yī huī fú,jiǎng xià mén tú rú zuì xǐng。
旧闻南方多长老,次第来入荆门道。jiù wén nán fāng duō zhǎng lǎo,cì dì lái rù jīng mén dào。
荆州本自重弥天,南朝塔庙犹依然。jīng zhōu běn zì zhòng mí tiān,nán cháo tǎ miào yóu yī rán。
宴坐东阳枯树下,经行居止故台边。yàn zuò dōng yáng kū shù xià,jīng xíng jū zhǐ gù tái biān。
忽忆遗民社中客,为我衡阳驻飞锡。hū yì yí mín shè zhōng kè,wèi wǒ héng yáng zhù fēi xī。
讲罢同寻相鹤经,闲来共蜡登山屐。jiǎng bà tóng xún xiāng hè jīng,xián lái gòng là dēng shān jī。
一旦扬眉望沃州,自言王谢许同游。yī dàn yáng méi wàng wò zhōu,zì yán wáng xiè xǔ tóng yóu。
凭将杂拟三十首,寄与江南汤慧休。píng jiāng zá nǐ sān shí shǒu,jì yǔ jiāng nán tāng huì xiū。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

答前篇

刘禹锡

小儿弄笔不能嗔,涴壁书窗且当勤。xiǎo ér nòng bǐ bù néng chēn,wò bì shū chuāng qiě dāng qín。
闻彼梦熊犹未兆,女中谁是卫夫人。wén bǐ mèng xióng yóu wèi zhào,nǚ zhōng shuí shì wèi fū rén。

答后篇

刘禹锡

昔日慵工记姓名,远劳辛苦写西京。xī rì yōng gōng jì xìng míng,yuǎn láo xīn kǔ xiě xī jīng。
近来渐有临池兴,为报元常欲抗行。jìn lái jiàn yǒu lín chí xīng,wèi bào yuán cháng yù kàng xíng。

重答柳柳州

刘禹锡

弱冠同怀长者忧,临岐回想尽悠悠。ruò guān tóng huái zhǎng zhě yōu,lín qí huí xiǎng jǐn yōu yōu。
耦耕若便遗身老,黄发相看万事休。ǒu gēng ruò biàn yí shēn lǎo,huáng fā xiāng kàn wàn shì xiū。

登清晖

刘禹锡

浔阳江色潮添满,彭蠡秋声雁送来。xún yáng jiāng sè cháo tiān mǎn,péng lí qiū shēng yàn sòng lái。
南望庐山千万仞,共夸新出栋梁材。nán wàng lú shān qiān wàn rèn,gòng kuā xīn chū dòng liáng cái。

赴和州于武昌县再遇毛仙翁十八兄因成一绝

刘禹锡

武昌山下蜀江东,重向仙舟见葛洪。wǔ chāng shān xià shǔ jiāng dōng,zhòng xiàng xiān zhōu jiàn gé hóng。
又得案前亲礼拜,大罗天诀玉函封。yòu dé àn qián qīn lǐ bài,dà luó tiān jué yù hán fēng。

寄毗陵杨给事三首

刘禹锡

挥毫起制来东省,蹑足修名谒外台。huī háo qǐ zhì lái dōng shěng,niè zú xiū míng yè wài tái。
好著櫜鞬莫惆怅,出文入武是全才。hǎo zhù gāo jiān mò chóu chàng,chū wén rù wǔ shì quán cái。

寄毗陵杨给事三首

刘禹锡

曾主鱼书轻刺史,今朝自请左鱼来。céng zhǔ yú shū qīng cì shǐ,jīn cháo zì qǐng zuǒ yú lái。
青云直上无多地,却要斜飞取势回。qīng yún zhí shàng wú duō dì,què yào xié fēi qǔ shì huí。

寄毗陵杨给事三首

刘禹锡

东城南陌昔同游,坐上无人第二流。dōng chéng nán mò xī tóng yóu,zuò shàng wú rén dì èr liú。
屈指如今已零落,且须欢喜作邻州。qū zhǐ rú jīn yǐ líng luò,qiě xū huān xǐ zuò lín zhōu。

陪崔大尚书及诸阁老宴杏园

刘禹锡

更将何面上春台,白事无成老又催。gèng jiāng hé miàn shàng chūn tái,bái shì wú chéng lǎo yòu cuī。
唯有落花无俗态,不嫌憔悴满头来。wéi yǒu luò huā wú sú tài,bù xián qiáo cuì mǎn tóu lái。

曹刚

刘禹锡

大弦嘈囋小弦清,喷雪含风意思生。dà xián cáo zá xiǎo xián qīng,pēn xuě hán fēng yì sī shēng。
一听曹刚弹薄媚,人生不合出京城。yī tīng cáo gāng dàn báo mèi,rén shēng bù hé chū jīng chéng。

寄湖州韩中丞

刘禹锡

老郎日日忧苍鬓,远守年年厌白蘋。lǎo láng rì rì yōu cāng bìn,yuǎn shǒu nián nián yàn bái píng。
终日相思不相见,长频相见是何人。zhōng rì xiāng sī bù xiāng jiàn,zhǎng pín xiāng jiàn shì hé rén。

田顺郎歌

刘禹锡

清歌不是世间音,玉殿尝闻称主心。qīng gē bù shì shì jiān yīn,yù diàn cháng wén chēng zhǔ xīn。
唯有顺郎全学得,一声飞出九重深。wéi yǒu shùn láng quán xué dé,yī shēng fēi chū jiǔ zhòng shēn。

夜闻商人船中筝

刘禹锡

大艑高帆一百尺,新声促柱十三弦。dà biàn gāo fān yī bǎi chǐ,xīn shēng cù zhù shí sān xián。
扬州市里商人女,来占江西明月天。yáng zhōu shì lǐ shāng rén nǚ,lái zhàn jiāng xī míng yuè tiān。

闻道士弹思归引

刘禹锡

仙公一奏思归引,逐客初闻自泫然。xiān gōng yī zòu sī guī yǐn,zhú kè chū wén zì xuàn rán。
莫怪殷勤悲此曲,越声长苦已三年。mò guài yīn qín bēi cǐ qū,yuè shēng zhǎng kǔ yǐ sān nián。

喜康将军见访

刘禹锡

谪君愁寂似幽栖,百草当门茅舍低。zhé jūn chóu jì shì yōu qī,bǎi cǎo dāng mén máo shě dī。
夜猎将军忽相访,鹧鸪惊起绕篱啼。yè liè jiāng jūn hū xiāng fǎng,zhè gū jīng qǐ rào lí tí。