古诗词

观棋歌送儇师西游

刘禹锡

长沙男子东林师,闲读艺经工弈棋。zhǎng shā nán zi dōng lín shī,xián dú yì jīng gōng yì qí。
有时凝思如入定,暗覆一局谁能知。yǒu shí níng sī rú rù dìng,àn fù yī jú shuí néng zhī。
今年访予来小桂,方袍袖中贮新势。jīn nián fǎng yǔ lái xiǎo guì,fāng páo xiù zhōng zhù xīn shì。
山人无事秋日长,白昼懵懵眠匡床。shān rén wú shì qiū rì zhǎng,bái zhòu měng měng mián kuāng chuáng。
因君临局看斗智,不觉迟景沈西墙。yīn jūn lín jú kàn dòu zhì,bù jué chí jǐng shěn xī qiáng。
自从仙人遇樵子,直到开元王长史。zì cóng xiān rén yù qiáo zi,zhí dào kāi yuán wáng zhǎng shǐ。
前身后身付馀习,百变千化无穷已。qián shēn hòu shēn fù yú xí,bǎi biàn qiān huà wú qióng yǐ。
初疑磊落曙天星,次见搏击三秋兵。chū yí lěi luò shǔ tiān xīng,cì jiàn bó jī sān qiū bīng。
雁行布陈众未晓,虎穴得子人皆惊。yàn xíng bù chén zhòng wèi xiǎo,hǔ xué dé zi rén jiē jīng。
行尽三湘不逢敌,终日饶人损机格。xíng jǐn sān xiāng bù féng dí,zhōng rì ráo rén sǔn jī gé。
自言台阁有知音,悠然远起西游心。zì yán tái gé yǒu zhī yīn,yōu rán yuǎn qǐ xī yóu xīn。
商山夏木阴寂寂,好处徘徊驻飞锡。shāng shān xià mù yīn jì jì,hǎo chù pái huái zhù fēi xī。
忽思争道画平沙,独笑无言心有适。hū sī zhēng dào huà píng shā,dú xiào wú yán xīn yǒu shì。
蔼蔼京城在九天,贵游豪士足华筵。ǎi ǎi jīng chéng zài jiǔ tiān,guì yóu háo shì zú huá yán。
此时一行出人意,赌取声名不要钱。cǐ shí yī xíng chū rén yì,dǔ qǔ shēng míng bù yào qián。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

别苏州二首

刘禹锡

【其一】
三载为吴郡,临岐祖帐开。sān zài wèi wú jùn,lín qí zǔ zhàng kāi。
虽非谢桀黠,且为一裴回。suī fēi xiè jié xiá,qiě wèi yī péi huí。
【其二】
流水阊门外,秋风吹柳条。liú shuǐ chāng mén wài,qiū fēng chuī liǔ tiáo。
从来送客处,今日自魂销。cóng lái sòng kè chù,jīn rì zì hún xiāo。

踏歌词四首·其三

刘禹锡

新词宛转递相传,振袖倾鬟风露前。xīn cí wǎn zhuǎn dì xiāng chuán,zhèn xiù qīng huán fēng lù qián。
月落乌啼云雨散,游童陌上拾花钿。yuè luò wū tí yún yǔ sàn,yóu tóng mò shàng shí huā diàn。

踏歌词四首·其四

刘禹锡

日暮江头闻竹枝,南人行乐北人悲。rì mù jiāng tóu wén zhú zhī,nán rén xíng lè běi rén bēi。
自从雪里唱新曲,直到三春花尽时。zì cóng xuě lǐ chàng xīn qū,zhí dào sān chūn huā jǐn shí。