古诗词

老将行

王维

少年十五二十时,步行夺得胡马骑。shǎo nián shí wǔ èr shí shí,bù xíng duó dé hú mǎ qí。
射杀山中白额虎,肯数邺下黄须儿。shè shā shān zhōng bái é hǔ,kěn shù yè xià huáng xū ér。
一身转战三千里,一剑曾当百万师。yī shēn zhuǎn zhàn sān qiān lǐ,yī jiàn céng dāng bǎi wàn shī。
汉兵奋迅如霹雳,虏骑奔腾畏蒺藜。hàn bīng fèn xùn rú pī lì,lǔ qí bēn téng wèi jí lí。
卫青不败由天幸,李广无功缘数奇。wèi qīng bù bài yóu tiān xìng,lǐ guǎng wú gōng yuán shù qí。
自从弃置便衰朽,世事蹉跎成白首。zì cóng qì zhì biàn shuāi xiǔ,shì shì cuō tuó chéng bái shǒu。
昔时飞箭无全目,今日垂杨生左肘。xī shí fēi jiàn wú quán mù,jīn rì chuí yáng shēng zuǒ zhǒu。
路傍时卖故侯瓜,门前学种先生柳。lù bàng shí mài gù hóu guā,mén qián xué zhǒng xiān shēng liǔ。
苍茫古木连穷巷,寥落寒山对虚牖。cāng máng gǔ mù lián qióng xiàng,liáo luò hán shān duì xū yǒu。
誓令疏勒出飞泉,不似颍川空使酒。shì lìng shū lēi chū fēi quán,bù shì yǐng chuān kōng shǐ jiǔ。
贺兰山下阵如云,羽檄交驰日夕闻。hè lán shān xià zhèn rú yún,yǔ xí jiāo chí rì xī wén。
节使三河募年少,诏书五道出将军。jié shǐ sān hé mù nián shǎo,zhào shū wǔ dào chū jiāng jūn。
试拂铁衣如雪色,聊持宝剑动星文。shì fú tiě yī rú xuě sè,liáo chí bǎo jiàn dòng xīng wén。
愿得燕弓射大将,耻令越甲鸣吾君。yuàn dé yàn gōng shè dà jiāng,chǐ lìng yuè jiǎ míng wú jūn。
莫嫌旧日云中守,犹堪一战取功勋。mò xián jiù rì yún zhōng shǒu,yóu kān yī zhàn qǔ gōng xūn。
王维

王维

王维(701年-761年,一说699年—761年),字摩诘,汉族,河东蒲州(今山西运城)人,祖籍山西祁县,唐朝诗人,有“诗佛”之称。苏轼评价其:“味摩诘之诗,诗中有画;观摩诘之画,画中有诗。”开元九年(721年)中进士,任太乐丞。王维是盛唐诗人的代表,今存诗400余首,重要诗作有《相思》《山居秋暝》等。王维精通佛学,受禅宗影响很大。佛教有一部《维摩诘经》,是王维名和字的由来。王维诗书画都很有名,非常多才多艺,音乐也很精通。与孟浩然合称“王孟”。 王维的作品>>

猜您喜欢

扶南曲歌词五首

王维

香气传空满,妆华影箔通。xiāng qì chuán kōng mǎn,zhuāng huá yǐng bó tōng。
歌闻天仗外,舞出御楼中。gē wén tiān zhàng wài,wǔ chū yù lóu zhōng。
日暮归何处,花间长乐宫。rì mù guī hé chù,huā jiān zhǎng lè gōng。

扶南曲歌词五首

王维

宫女还金屋,将眠复畏明。gōng nǚ hái jīn wū,jiāng mián fù wèi míng。
入春轻衣好,半夜薄妆成。rù chūn qīng yī hǎo,bàn yè báo zhuāng chéng。
拂曙朝前殿,玉墀多佩声。fú shǔ cháo qián diàn,yù chí duō pèi shēng。

扶南曲歌词五首

王维

朝日照绮窗,佳人坐临镜。cháo rì zhào qǐ chuāng,jiā rén zuò lín jìng。
散黛恨犹轻,插钗嫌未正。sàn dài hèn yóu qīng,chā chāi xián wèi zhèng。
同心勿遽游,幸待春妆竟。tóng xīn wù jù yóu,xìng dài chūn zhuāng jìng。

菩提寺禁口号又示裴迪

王维

安得舍罗网,拂衣辞世喧。ān dé shě luó wǎng,fú yī cí shì xuān。
悠然策藜杖,归向桃花源。yōu rán cè lí zhàng,guī xiàng táo huā yuán。

送秘书晁监还日本国

王维

积水不可极,安知沧海东。jī shuǐ bù kě jí,ān zhī cāng hǎi dōng。
九州何处远,万里若乘空。jiǔ zhōu hé chù yuǎn,wàn lǐ ruò chéng kōng。
向国唯看日,归帆但信风。xiàng guó wéi kàn rì,guī fān dàn xìn fēng。
鳌身映天黑,鱼眼射波红。áo shēn yìng tiān hēi,yú yǎn shè bō hóng。
乡树扶桑外,主人孤岛中。xiāng shù fú sāng wài,zhǔ rén gū dǎo zhōng。
别离方异域,音信若为通。bié lí fāng yì yù,yīn xìn ruò wèi tōng。

送友人南归

王维

万里春应尽,三江雁亦稀。wàn lǐ chūn yīng jǐn,sān jiāng yàn yì xī。
连天汉水广,孤客郢城归。lián tiān hàn shuǐ guǎng,gū kè yǐng chéng guī。
郧国稻苗秀,楚人菰米肥。yún guó dào miáo xiù,chǔ rén gū mǐ féi。
悬知倚门望,遥识老莱衣。xuán zhī yǐ mén wàng,yáo shí lǎo lái yī。

林园即事寄舍弟紞

王维

寓目一萧散,销忧冀俄顷。yù mù yī xiāo sàn,xiāo yōu jì é qǐng。
青草肃澄陂,白云移翠岭。qīng cǎo sù chéng bēi,bái yún yí cuì lǐng。
后沔通河渭,前山包鄢郢。hòu miǎn tōng hé wèi,qián shān bāo yān yǐng。
松含风里声,花对池中影。sōng hán fēng lǐ shēng,huā duì chí zhōng yǐng。
地多齐后㿉,人带荆州瘿。dì duō qí hòu tuǐ,rén dài jīng zhōu yǐng。
徒思赤笔书,讵有丹砂井。tú sī chì bǐ shū,jù yǒu dān shā jǐng。
心悲常欲绝,发乱不能整。xīn bēi cháng yù jué,fā luàn bù néng zhěng。
青簟日何长,闲门昼方静。qīng diàn rì hé zhǎng,xián mén zhòu fāng jìng。
颓思茅檐下,弥伤好风景。tuí sī máo yán xià,mí shāng hǎo fēng jǐng。

淇上别赵仙舟

王维

相逢方一笑,相送还成泣。xiāng féng fāng yī xiào,xiāng sòng hái chéng qì。
祖帐已伤离,荒城复愁入。zǔ zhàng yǐ shāng lí,huāng chéng fù chóu rù。
天寒远山净,日暮长河急。tiān hán yuǎn shān jìng,rì mù zhǎng hé jí。
解缆君已遥,望君犹伫立。jiě lǎn jūn yǐ yáo,wàng jūn yóu zhù lì。

送魏郡李太守赴任

王维

与君伯氏别,又欲与君离。yǔ jūn bó shì bié,yòu yù yǔ jūn lí。
君行无几日,当复隔山陂。jūn xíng wú jǐ rì,dāng fù gé shān bēi。
苍茫秦川尽,日落桃林塞。cāng máng qín chuān jǐn,rì luò táo lín sāi。
独树临关门,黄河向天外。dú shù lín guān mén,huáng hé xiàng tiān wài。
前经洛阳陌,宛洛故人稀。qián jīng luò yáng mò,wǎn luò gù rén xī。
故人离别尽,淇上转骖騑。gù rén lí bié jǐn,qí shàng zhuǎn cān fēi。
企予悲送远,惆怅睢阳路。qǐ yǔ bēi sòng yuǎn,chóu chàng suī yáng lù。
古木官渡平,秋城邺宫故。gǔ mù guān dù píng,qiū chéng yè gōng gù。
想君行县日,其出从如云。xiǎng jūn xíng xiàn rì,qí chū cóng rú yún。
遥思魏公子,复忆李将军。yáo sī wèi gōng zi,fù yì lǐ jiāng jūn。

书事

王维

轻阴阁小雨,深院昼慵开。qīng yīn gé xiǎo yǔ,shēn yuàn zhòu yōng kāi。
坐看苍苔色,欲上人衣来。zuò kàn cāng tái sè,yù shàng rén yī lái。

送綦毋秘书弃官还江东

王维

明时久不达,弃置与君同。míng shí jiǔ bù dá,qì zhì yǔ jūn tóng。
天命无怨色,人生有素风。tiān mìng wú yuàn sè,rén shēng yǒu sù fēng。
念君拂衣去,四海将安穷。niàn jūn fú yī qù,sì hǎi jiāng ān qióng。
秋天万里净,日暮澄江空。qiū tiān wàn lǐ jìng,rì mù chéng jiāng kōng。
清夜何悠悠,扣舷明月中。qīng yè hé yōu yōu,kòu xián míng yuè zhōng。
和光鱼鸟际,澹尔蒹葭丛。hé guāng yú niǎo jì,dàn ěr jiān jiā cóng。
无庸客昭世,衰鬓日如蓬。wú yōng kè zhāo shì,shuāi bìn rì rú péng。
顽疏暗人事,僻陋远天聪。wán shū àn rén shì,pì lòu yuǎn tiān cōng。
微物纵可采,其谁为至公。wēi wù zòng kě cǎi,qí shuí wèi zhì gōng。
余亦从此去,归耕为老农。yú yì cóng cǐ qù,guī gēng wèi lǎo nóng。

送刘司直赴安西

王维

绝域阳关道,胡沙与塞尘。jué yù yáng guān dào,hú shā yǔ sāi chén。
三春时有雁,万里少行人。sān chūn shí yǒu yàn,wàn lǐ shǎo xíng rén。
苜蓿随天马,蒲桃逐汉臣。mù xu suí tiān mǎ,pú táo zhú hàn chén。
当令外国惧,不敢觅和亲。dāng lìng wài guó jù,bù gǎn mì hé qīn。

哭孟浩然

王维

故人不可见,汉水日东流。gù rén bù kě jiàn,hàn shuǐ rì dōng liú。
借问襄阳老,江山空蔡州。jiè wèn xiāng yáng lǎo,jiāng shān kōng cài zhōu。

赋得秋日悬清光

王维

寥廓凉天静,晶明白日秋。liáo kuò liáng tiān jìng,jīng míng bái rì qiū。
圆光含万象,碎影入闲流。yuán guāng hán wàn xiàng,suì yǐng rù xián liú。
迥与青冥合,遥同江甸浮。jiǒng yǔ qīng míng hé,yáo tóng jiāng diān fú。
昼阴殊众木,斜影下危楼。zhòu yīn shū zhòng mù,xié yǐng xià wēi lóu。
宋玉登高怨,张衡望远愁。sòng yù dēng gāo yuàn,zhāng héng wàng yuǎn chóu。
馀辉如可托,云路岂悠悠。yú huī rú kě tuō,yún lù qǐ yōu yōu。

别辋川别业

王维

依迟动车马,惆怅出松萝。yī chí dòng chē mǎ,chóu chàng chū sōng luó。
忍别青山去,其如绿水何。rěn bié qīng shān qù,qí rú lǜ shuǐ hé。