古诗词

赠赵崇侍御

方干

贵达合逢明圣日,风流又及少年时。guì dá hé féng míng shèng rì,fēng liú yòu jí shǎo nián shí。
才因出众人皆嫉,势欲摩霄自不知。cái yīn chū zhòng rén jiē jí,shì yù mó xiāo zì bù zhī。
正直早年闻苦节,从容此日见清规。zhèng zhí zǎo nián wén kǔ jié,cóng róng cǐ rì jiàn qīng guī。
却教鹦鹉呼桃叶,便遣婵娟唱竹枝。què jiào yīng wǔ hū táo yè,biàn qiǎn chán juān chàng zhú zhī。
闲话篇章停烛久,醉迷歌舞出花迟。xián huà piān zhāng tíng zhú jiǔ,zuì mí gē wǔ chū huā chí。
云鸿别有回翔便,应笑啁啾燕雀卑。yún hóng bié yǒu huí xiáng biàn,yīng xiào zhāo jiū yàn què bēi。
方干

方干

方干(809—888)字雄飞,号玄英,睦州青溪(今淳安)人。擅长律诗,清润小巧,且多警句。其诗有的反映社会动乱,同情人民疾苦;有的抒发怀才不遇,求名未遂的感怀。文德元年(888年),方干客死会稽,归葬桐江。门人相与论德,谥曰“玄英先生”,并搜集他的遗诗370余篇,编成《方干诗集》传世。《全唐诗》编有方干诗6卷348篇。宋景佑年间,范仲淹守睦州,绘方干像于严陵祠配享。 方干的作品>>

猜您喜欢

献王大夫

方干

高情不与俗人知,耻学诸生取桂枝。gāo qíng bù yǔ sú rén zhī,chǐ xué zhū shēng qǔ guì zhī。
荀宋五言行世早,巢由三诏出溪迟。xún sòng wǔ yán xíng shì zǎo,cháo yóu sān zhào chū xī chí。
操心已在精微域,落笔皆成典诰词。cāo xīn yǐ zài jīng wēi yù,luò bǐ jiē chéng diǎn gào cí。
一鹗难成燕雀伍,非熊本是帝王师。yī è nán chéng yàn què wǔ,fēi xióng běn shì dì wáng shī。
贤臣虽蕴经邦术,明主终无谏猎时。xián chén suī yùn jīng bāng shù,míng zhǔ zhōng wú jiàn liè shí。
莫道百僚忧礼绝,兼闻七郡怕天移。mò dào bǎi liáo yōu lǐ jué,jiān wén qī jùn pà tiān yí。
直缘材力头头赡,专被文星步步随。zhí yuán cái lì tóu tóu shàn,zhuān bèi wén xīng bù bù suí。
不信重言通造化,须臾便可变荣衰。bù xìn zhòng yán tōng zào huà,xū yú biàn kě biàn róng shuāi。

山中

方干

爱山却把图书卖,嗜酒空教僮仆赊。ài shān què bǎ tú shū mài,shì jiǔ kōng jiào tóng pū shē。
只向阶前便渔钓,那知枕上有云霞。zhǐ xiàng jiē qián biàn yú diào,nà zhī zhěn shàng yǒu yún xiá。
暗泉出石飞仍咽,小径通桥直复斜。àn quán chū shí fēi réng yàn,xiǎo jìng tōng qiáo zhí fù xié。
窗竹未抽今夏笋,庭梅曾试当年花。chuāng zhú wèi chōu jīn xià sǔn,tíng méi céng shì dāng nián huā。
姓名未及陶弘景,髭鬓白于姜子牙。xìng míng wèi jí táo hóng jǐng,zī bìn bái yú jiāng zi yá。
松月水烟千古在,未知终久属谁家。sōng yuè shuǐ yān qiān gǔ zài,wèi zhī zhōng jiǔ shǔ shuí jiā。

采莲

方干

采莲女儿避残热,隔夜相期侵早发。cǎi lián nǚ ér bì cán rè,gé yè xiāng qī qīn zǎo fā。
指剥春葱腕似雪,画桡轻拨蒲根月。zhǐ bō chūn cōng wàn shì xuě,huà ráo qīng bō pú gēn yuè。
兰舟迟速有输赢,先到河湾赌何物。lán zhōu chí sù yǒu shū yíng,xiān dào hé wān dǔ hé wù。
才到河湾分首去,散在花间不知处。cái dào hé wān fēn shǒu qù,sàn zài huā jiān bù zhī chù。

与乡人鉴休上人别

方干

此日因师话乡里,故乡风土我偏谙。cǐ rì yīn shī huà xiāng lǐ,gù xiāng fēng tǔ wǒ piān ān。
一枝竹叶如溪北,半树梅花似岭南。yī zhī zhú yè rú xī běi,bàn shù méi huā shì lǐng nán。
山夜猎徒多信犬,雨天村舍未催蚕。shān yè liè tú duō xìn quǎn,yǔ tiān cūn shě wèi cuī cán。
如今休作还家意,两须垂丝已不堪。rú jīn xiū zuò hái jiā yì,liǎng xū chuí sī yǐ bù kān。

题君山

方干

曾于方外见麻姑,闻说君山自古无。céng yú fāng wài jiàn má gū,wén shuō jūn shān zì gǔ wú。
元是昆仑山顶石,海风吹落洞庭湖。yuán shì kūn lún shān dǐng shí,hǎi fēng chuī luò dòng tíng hú。