古诗词

送人赴安西

岑参

上马带胡钩,翩翩度陇头。shàng mǎ dài hú gōu,piān piān dù lǒng tóu。
小来思报国,不是爱封侯。xiǎo lái sī bào guó,bù shì ài fēng hóu。
万里乡为梦,三边月作愁。wàn lǐ xiāng wèi mèng,sān biān yuè zuò chóu。
早须清黠虏,无事莫经秋。zǎo xū qīng xiá lǔ,wú shì mò jīng qiū。
岑参

岑参

岑参(约715-770年),唐代边塞诗人,南阳人,太宗时功臣岑文本重孙,后徙居江陵。[1-2] 岑参早岁孤贫,从兄就读,遍览史籍。唐玄宗天宝三载(744年)进士,初为率府兵曹参军。后两次从军边塞,先在安西节度使高仙芝幕府掌书记;天宝末年,封常清为安西北庭节度使时,为其幕府判官。代宗时,曾官嘉州刺史(今四川乐山),世称“岑嘉州”。大历五年(770年)卒于成都。 岑参的作品>>

猜您喜欢

戏问花门酒家翁

岑参

老人七十仍沽酒,千壶百瓮花门口。lǎo rén qī shí réng gū jiǔ,qiān hú bǎi wèng huā mén kǒu。
道傍榆荚仍似钱,摘来沽酒君肯否。dào bàng yú jiá réng shì qián,zhāi lái gū jiǔ jūn kěn fǒu。

江行遇梅花之作

岑参

江畔梅花白如雪,使我思乡肠欲断。jiāng pàn méi huā bái rú xuě,shǐ wǒ sī xiāng cháng yù duàn。
摘得一枝在手中,无人远向金闺说。zhāi dé yī zhī zài shǒu zhōng,wú rén yuǎn xiàng jīn guī shuō。
愿得青鸟衔此花,西飞直送到我家。yuàn dé qīng niǎo xián cǐ huā,xī fēi zhí sòng dào wǒ jiā。
胡姬正在临窗下,独织留黄浅碧纱。hú jī zhèng zài lín chuāng xià,dú zhī liú huáng qiǎn bì shā。
此鸟衔花胡姬前,胡姬见花知我怜。cǐ niǎo xián huā hú jī qián,hú jī jiàn huā zhī wǒ lián。
千说万说由不得,一夜抱花空馆眠。qiān shuō wàn shuō yóu bù dé,yī yè bào huā kōng guǎn mián。

感旧赋附歌

岑参

东海之水化为田,北溟之鱼飞上天。dōng hǎi zhī shuǐ huà wèi tián,běi míng zhī yú fēi shàng tiān。
城有时而复,陵有时而迁,理固常矣,人亦其然。chéng yǒu shí ér fù,líng yǒu shí ér qiān,lǐ gù cháng yǐ,rén yì qí rán。
观夫陌上豪贵,当年高位,歌钟拂天,鞍马照地,积黄金以自满,矜青云之坐致,高馆招其宾朋,重门叠其车骑。guān fū mò shàng háo guì,dāng nián gāo wèi,gē zhōng fú tiān,ān mǎ zhào dì,jī huáng jīn yǐ zì mǎn,jīn qīng yún zhī zuò zhì,gāo guǎn zhāo qí bīn péng,zhòng mén dié qí chē qí。
及其高堂倾,曲池平,雀罗空悲其处所,门客肯念其生平?jí qí gāo táng qīng,qū chí píng,què luó kōng bēi qí chù suǒ,mén kè kěn niàn qí shēng píng?
已矣夫!世路崎岖,孰为后图?岂无畴日之光荣,何今人之弃予。yǐ yǐ fū!shì lù qí qū,shú wèi hòu tú?qǐ wú chóu rì zhī guāng róng,hé jīn rén zhī qì yǔ。
彼乘轩而不恤尔后,曾不爱我之羁孤。bǐ chéng xuān ér bù xù ěr hòu,céng bù ài wǒ zhī jī gū。
叹君门兮何深,顾盛时而向隅。tàn jūn mén xī hé shēn,gù shèng shí ér xiàng yú。
揽蕙草以惆怅,步衡门而踟蹰。lǎn huì cǎo yǐ chóu chàng,bù héng mén ér chí chú。
强学以待,知音不无。qiáng xué yǐ dài,zhī yīn bù wú。
思达人之惠顾,庶有望于亨衢。sī dá rén zhī huì gù,shù yǒu wàng yú hēng qú。

长门怨

岑参

君王嫌妾妒,闭妾在长门。jūn wáng xián qiè dù,bì qiè zài zhǎng mén。
舞袖垂新宠,愁眉结旧恩。wǔ xiù chuí xīn chǒng,chóu méi jié jiù ēn。
绿钱侵履迹,红粉湿啼痕。lǜ qián qīn lǚ jì,hóng fěn shī tí hén。
羞被夭桃笑,看春独不言。xiū bèi yāo táo xiào,kàn chūn dú bù yán。

杂曲歌辞簇拍陆州

岑参

西向轮台万里馀,也知乡信日应疏。xī xiàng lún tái wàn lǐ yú,yě zhī xiāng xìn rì yīng shū。
陇山鹦鹉能言语,为报家人数寄书。lǒng shān yīng wǔ néng yán yǔ,wèi bào jiā rén shù jì shū。

鼓吹曲辞凯歌六首

岑参

汉将承恩西破戎,捷书先奏未央宫。hàn jiāng chéng ēn xī pò róng,jié shū xiān zòu wèi yāng gōng。
天子预开麟阁待,只今谁数贰师功。tiān zi yù kāi lín gé dài,zhǐ jīn shuí shù èr shī gōng。

鼓吹曲辞凯歌六首

岑参

官军西出过楼兰,营幕傍临月窟寒。guān jūn xī chū guò lóu lán,yíng mù bàng lín yuè kū hán。
蒲海晓霜凝剑尾,葱山夜雪扑旌竿。pú hǎi xiǎo shuāng níng jiàn wěi,cōng shān yè xuě pū jīng gān。

鼓吹曲辞凯歌六首

岑参

月落辕门鼓角鸣,千群面缚出蕃城。yuè luò yuán mén gǔ jiǎo míng,qiān qún miàn fù chū fān chéng。
洗兵鱼海云迎阵,秣马龙堆月照营。xǐ bīng yú hǎi yún yíng zhèn,mò mǎ lóng duī yuè zhào yíng。

鼓吹曲辞凯歌六首

岑参

蕃军遥见汉家营,满谷连山遍哭声。fān jūn yáo jiàn hàn jiā yíng,mǎn gǔ lián shān biàn kū shēng。
万箭千刀一夜杀,平明流血浸空城。wàn jiàn qiān dāo yī yè shā,píng míng liú xuè jìn kōng chéng。

鼓吹曲辞凯歌六首

岑参

暮雨旌旗湿未干,胡尘白草日光寒。mù yǔ jīng qí shī wèi gàn,hú chén bái cǎo rì guāng hán。
昨夜将军连晓战,蕃军只见马空鞍。zuó yè jiāng jūn lián xiǎo zhàn,fān jūn zhǐ jiàn mǎ kōng ān。

山房春事二首

岑参

【其一】
风恬日暖荡春光,戏蝶游蜂乱入房。fēng tián rì nuǎn dàng chūn guāng,xì dié yóu fēng luàn rù fáng。
数枝门柳低衣桁,一片山花落笔床。shù zhī mén liǔ dī yī héng,yī piàn shān huā luò bǐ chuáng。
【其二】
梁园日暮乱飞鸦,极目萧条三两家。liáng yuán rì mù luàn fēi yā,jí mù xiāo tiáo sān liǎng jiā。
庭树不知人去尽,春来还发旧时花。tíng shù bù zhī rén qù jǐn,chūn lái hái fā jiù shí huā。

送崔子还京

岑参

匹马西从天外归,扬鞭只共鸟争飞。pǐ mǎ xī cóng tiān wài guī,yáng biān zhǐ gòng niǎo zhēng fēi。
送君九月交河北,雪里题诗泪满衣。sòng jūn jiǔ yuè jiāo hé běi,xuě lǐ tí shī lèi mǎn yī。

春梦

岑参

洞房昨夜春风起,故人尚隔湘江水。dòng fáng zuó yè chūn fēng qǐ,gù rén shàng gé xiāng jiāng shuǐ。
枕上片时春梦中,行尽江南数千里。zhěn shàng piàn shí chūn mèng zhōng,xíng jǐn jiāng nán shù qiān lǐ。

赵将军歌

岑参

九月天山风似刀,城南猎马缩寒毛。jiǔ yuè tiān shān fēng shì dāo,chéng nán liè mǎ suō hán máo。
将军纵博场场胜,赌得单于貂鼠袍。jiāng jūn zòng bó chǎng chǎng shèng,dǔ dé dān yú diāo shǔ páo。

过碛

岑参

黄沙碛里客行迷,四望云天直下低。huáng shā qì lǐ kè xíng mí,sì wàng yún tiān zhí xià dī。
为言地尽天还尽,行到安西更向西。wèi yán dì jǐn tiān hái jǐn,xíng dào ān xī gèng xiàng xī。