古诗词

奉和御制

吴融

岳寺清秋霁,宸游永日闲。yuè sì qīng qiū jì,chén yóu yǒng rì xián。
霓旌森物外,凤吹落人间。ní jīng sēn wù wài,fèng chuī luò rén jiān。
玉漱穿城水,屏开对阙山。yù shù chuān chéng shuǐ,píng kāi duì quē shān。
皆知圣情悦,丽藻洒芳兰。jiē zhī shèng qíng yuè,lì zǎo sǎ fāng lán。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

杏花

吴融

春物竞相妒,杏花应最娇。chūn wù jìng xiāng dù,xìng huā yīng zuì jiāo。
红轻欲愁杀,粉薄似啼销。hóng qīng yù chóu shā,fěn báo shì tí xiāo。
愿作南华蝶,翩翩绕此条。yuàn zuò nán huá dié,piān piān rào cǐ tiáo。

吴融

染亦不可成,画亦不可得。rǎn yì bù kě chéng,huà yì bù kě dé。
苌弘未死时,应无此颜色。cháng hóng wèi sǐ shí,yīng wú cǐ yán sè。

首阳山

吴融

首阳山枕黄河水,上有两人曾饿死。shǒu yáng shān zhěn huáng hé shuǐ,shàng yǒu liǎng rén céng è sǐ。
不同天下人为非,兄弟相看自为是。bù tóng tiān xià rén wèi fēi,xiōng dì xiāng kàn zì wèi shì。
遂令万古识君心,为臣贵义不贵身。suì lìng wàn gǔ shí jūn xīn,wèi chén guì yì bù guì shēn。
精灵长在白云里,应笑随时饱死人。jīng líng zhǎng zài bái yún lǐ,yīng xiào suí shí bǎo sǐ rén。

太湖石歌

吴融

洞庭山下湖波碧,波中万古生幽石。dòng tíng shān xià hú bō bì,bō zhōng wàn gǔ shēng yōu shí。
铁索千寻取得来,奇形怪状谁能识。tiě suǒ qiān xún qǔ dé lái,qí xíng guài zhuàng shuí néng shí。
初疑朝家正人立,又如战士方狙击。chū yí cháo jiā zhèng rén lì,yòu rú zhàn shì fāng jū jī。
又如防风死后骨,又如於菟活时额。yòu rú fáng fēng sǐ hòu gǔ,yòu rú yú tú huó shí é。
又如成人枫,又如害瘿柏。yòu rú chéng rén fēng,yòu rú hài yǐng bǎi。
雨过上停泓,风来中有隙。yǔ guò shàng tíng hóng,fēng lái zhōng yǒu xì。
想得沈潜水府时,兴云出雨蟠蛟螭。xiǎng dé shěn qián shuǐ fǔ shí,xīng yún chū yǔ pán jiāo chī。
今来硉矹林庭上,长恐忽然生白浪。jīn lái lù wù lín tíng shàng,zhǎng kǒng hū rán shēng bái làng。
用时应不称娲皇,将去也堪随博望。yòng shí yīng bù chēng wā huáng,jiāng qù yě kān suí bó wàng。
噫嘻尔石好凭依,幸有方池并钓矶。yī xī ěr shí hǎo píng yī,xìng yǒu fāng chí bìng diào jī。
小山丛桂且为伴,钟阜白云长自归。xiǎo shān cóng guì qiě wèi bàn,zhōng fù bái yún zhǎng zì guī。
何必豪家甲第里,玉阑干畔争光辉。hé bì háo jiā jiǎ dì lǐ,yù lán gàn pàn zhēng guāng huī。
一朝荆棘忽流落,何异绮罗云雨飞。yī cháo jīng jí hū liú luò,hé yì qǐ luó yún yǔ fēi。

赠方干处士歌

吴融

把笔尽为诗,何人敌夫子。bǎ bǐ jǐn wèi shī,hé rén dí fū zi。
句满天下口,名聒天下耳。jù mǎn tiān xià kǒu,míng guā tiān xià ěr。
不识朝,不识市。bù shí cháo,bù shí shì。
旷逍遥,闲徙倚。kuàng xiāo yáo,xián xǐ yǐ。
一杯酒,无万事。yī bēi jiǔ,wú wàn shì。
一叶舟,无千里。yī yè zhōu,wú qiān lǐ。
衣裳白云,坐卧流水。yī shang bái yún,zuò wò liú shuǐ。
霜落风高忽相忆,惠然见过留一夕。shuāng luò fēng gāo hū xiāng yì,huì rán jiàn guò liú yī xī。
一夕听吟十数篇,水榭林萝为岑寂。yī xī tīng yín shí shù piān,shuǐ xiè lín luó wèi cén jì。
拂旦舍我亦不辞,携筇径去随所适。fú dàn shě wǒ yì bù cí,xié qióng jìng qù suí suǒ shì。
随所适,无处觅。suí suǒ shì,wú chù mì。
云半片,鹤一只。yún bàn piàn,hè yī zhǐ。

李周弹筝歌

吴融

古人云:丝不如竹,竹不如肉。gǔ rén yún sī bù rú zhú,zhú bù rú ròu。
乃知此语未必然,李周弹筝听不足。nǎi zhī cǐ yǔ wèi bì rán,lǐ zhōu dàn zhēng tīng bù zú。
闻君七岁八岁时,五音六律皆生知。wén jūn qī suì bā suì shí,wǔ yīn liù lǜ jiē shēng zhī。
就中十三弦最妙,应宫出入年方少。jiù zhōng shí sān xián zuì miào,yīng gōng chū rù nián fāng shǎo。
青骢惯走长楸日,几度承恩蒙急召。qīng cōng guàn zǒu zhǎng qiū rì,jǐ dù chéng ēn méng jí zhào。
一字雁行斜御筵,锵金戛羽凌非烟。yī zì yàn xíng xié yù yán,qiāng jīn jiá yǔ líng fēi yān。
始似五更残月里,凄凄切切清露蝉。shǐ shì wǔ gèng cán yuè lǐ,qī qī qiè qiè qīng lù chán。
又如石罅堆叶下,泠泠沥沥苍崖泉。yòu rú shí xià duī yè xià,líng líng lì lì cāng yá quán。
鸿门玉斗初向地,织女金梭飞上天。hóng mén yù dòu chū xiàng dì,zhī nǚ jīn suō fēi shàng tiān。
有时上苑繁花发,有时太液秋波阔。yǒu shí shàng yuàn fán huā fā,yǒu shí tài yè qiū bō kuò。
当头独坐摐一声,满座好风生拂拂。dāng tóu dú zuò chuāng yī shēng,mǎn zuò hǎo fēng shēng fú fú。
天颜开,圣心悦。tiān yán kāi,shèng xīn yuè。
紫金白珠沾赐物,出来无暇更还家。zǐ jīn bái zhū zhān cì wù,chū lái wú xiá gèng hái jiā。
且上青楼醉明月,年将六十艺转精。qiě shàng qīng lóu zuì míng yuè,nián jiāng liù shí yì zhuǎn jīng。
自写梨园新曲声,近来一事还惆怅。zì xiě lí yuán xīn qū shēng,jìn lái yī shì hái chóu chàng。
故里春荒烟草平,供奉供奉且听语。gù lǐ chūn huāng yān cǎo píng,gōng fèng gōng fèng qiě tīng yǔ。
自昔兴衰看乐府,只如伊州与梁州。zì xī xīng shuāi kàn lè fǔ,zhǐ rú yī zhōu yǔ liáng zhōu。
尽是太平时歌舞,旦夕君王继此声,不要停弦泪如雨。jǐn shì tài píng shí gē wǔ,dàn xī jūn wáng jì cǐ shēng,bù yào tíng xián lèi rú yǔ。

赠{巩/言}光上人草书歌

吴融

篆书朴,隶书俗,草圣贵在无羁束。zhuàn shū pǔ,lì shū sú,cǎo shèng guì zài wú jī shù。
江南有僧名{巩/言}光,紫毫一管能颠狂。jiāng nán yǒu sēng míng gǒng yán guāng,zǐ háo yī guǎn néng diān kuáng。
人家好壁试挥拂,瞬目已流三五行。rén jiā hǎo bì shì huī fú,shùn mù yǐ liú sān wǔ xíng。
摘如钩,挑如拨。zhāi rú gōu,tiāo rú bō。
斜如掌,回如斡。xié rú zhǎng,huí rú wò。
又如夏禹锁淮神,波底出来手正拔。yòu rú xià yǔ suǒ huái shén,bō dǐ chū lái shǒu zhèng bá。
又如朱亥锤晋鄙,袖中抬起腕欲脱。yòu rú zhū hài chuí jìn bǐ,xiù zhōng tái qǐ wàn yù tuō。
有时软萦盈,一穗秋云曳空阔。yǒu shí ruǎn yíng yíng,yī suì qiū yún yè kōng kuò。
有时瘦巉岩,百尺枯松露槎蘖。yǒu shí shòu chán yán,bǎi chǐ kū sōng lù chá niè。
忽然飞动更惊人,一声霹雳龙蛇活。hū rán fēi dòng gèng jīng rén,yī shēng pī lì lóng shé huó。
稽山贺老昔所传,又闻能者惟张颠。jī shān hè lǎo xī suǒ chuán,yòu wén néng zhě wéi zhāng diān。
上人致功应不下,其奈飘飘沧海边。shàng rén zhì gōng yīng bù xià,qí nài piāo piāo cāng hǎi biān。
可中一入天子国,络素裁缣洒毫墨。kě zhōng yī rù tiān zi guó,luò sù cái jiān sǎ háo mò。
不系知之与不知,须言一字千金值。bù xì zhī zhī yǔ bù zhī,xū yán yī zì qiān jīn zhí。

赠李长史歌

吴融

危栏压溪溪澹碧,翠袅红飘莺寂寂。wēi lán yā xī xī dàn bì,cuì niǎo hóng piāo yīng jì jì。
此日长亭怆别离,座中忽遇吹芦客。cǐ rì zhǎng tíng chuàng bié lí,zuò zhōng hū yù chuī lú kè。
双攘轻袖当高轩,含商吐羽凌非烟。shuāng rǎng qīng xiù dāng gāo xuān,hán shāng tǔ yǔ líng fēi yān。
初疑一百尺瀑布,八九月落香炉巅。chū yí yī bǎi chǐ pù bù,bā jiǔ yuè luò xiāng lú diān。
又似鲛人为客罢,迸泪成珠玉盘泻。yòu shì jiāo rén wèi kè bà,bèng lèi chéng zhū yù pán xiè。
碧珊瑚碎震泽中,金锒铛撼龟山下。bì shān hú suì zhèn zé zhōng,jīn láng dāng hàn guī shān xià。
铿訇揭调初惊人,幽咽细声还感神。kēng hōng jiē diào chū jīng rén,yōu yàn xì shēng hái gǎn shén。
紫凤将雏叫山月,玄兔丧子啼江春。zǐ fèng jiāng chú jiào shān yuè,xuán tù sàng zi tí jiāng chūn。
咨嗟长史出人艺,如何值此艰难际。zī jiē zhǎng shǐ chū rén yì,rú hé zhí cǐ jiān nán jì。
可中长似承平基,肯将此为闲人吹。kě zhōng zhǎng shì chéng píng jī,kěn jiāng cǐ wèi xián rén chuī。
不是东城射雉处,即应南苑斗鸡时。bù shì dōng chéng shè zhì chù,jí yīng nán yuàn dòu jī shí。
白樱桃熟每先赏,红芍药开长有诗。bái yīng táo shú měi xiān shǎng,hóng sháo yào kāi zhǎng yǒu shī。
卖珠曾被武皇问,薰香不怕贾公知。mài zhū céng bèi wǔ huáng wèn,xūn xiāng bù pà jiǎ gōng zhī。
今来流落一何苦,江南江北九寒暑。jīn lái liú luò yī hé kǔ,jiāng nán jiāng běi jiǔ hán shǔ。
翠华犹在橐泉中,一曲梁州泪如雨。cuì huá yóu zài tuó quán zhōng,yī qū liáng zhōu lèi rú yǔ。
长史长史听我语,从来艺绝多失所。zhǎng shǐ zhǎng shǐ tīng wǒ yǔ,cóng lái yì jué duō shī suǒ。
罗君赠君两首诗,半是悲君半自悲。luó jūn zèng jūn liǎng shǒu shī,bàn shì bēi jūn bàn zì bēi。

赠广利大师歌

吴融

化人之心固甚难,自化之心更不易。huà rén zhī xīn gù shén nán,zì huà zhī xīn gèng bù yì。
化人可以程限之,自化元须有其志。huà rén kě yǐ chéng xiàn zhī,zì huà yuán xū yǒu qí zhì。
在心为志者何人,今日得之于广利。zài xīn wèi zhì zhě hé rén,jīn rì dé zhī yú guǎng lì。
三十年前识师初,正见把笔学草书。sān shí nián qián shí shī chū,zhèng jiàn bǎ bǐ xué cǎo shū。
崩云落日千万状,随手变化生空虚。bēng yún luò rì qiān wàn zhuàng,suí shǒu biàn huà shēng kōng xū。
海北天南几回别,每见书踪转奇绝。hǎi běi tiān nán jǐ huí bié,měi jiàn shū zōng zhuǎn qí jué。
近来兼解作歌诗,言语明快有气骨。jìn lái jiān jiě zuò gē shī,yán yǔ míng kuài yǒu qì gǔ。
坚如百鍊钢,挺特不可屈。jiān rú bǎi liàn gāng,tǐng tè bù kě qū。
又如千里马,脱缰飞灭没。yòu rú qiān lǐ mǎ,tuō jiāng fēi miè méi。
好是不雕刻,纵横冲口发。hǎo shì bù diāo kè,zòng héng chōng kǒu fā。
昨来示我十馀篇,咏杀江南风与月。zuó lái shì wǒ shí yú piān,yǒng shā jiāng nán fēng yǔ yuè。
乃知性是天,习是人。nǎi zhī xìng shì tiān,xí shì rén。
莫轻河边羖䍽,飞作天上麒麟。mò qīng hé biān gǔ lì,fēi zuò tiān shàng qí lín。
但日新,又日新。dàn rì xīn,yòu rì xīn。
李太白,非通神。lǐ tài bái,fēi tōng shén。

风雨吟

吴融

风骚骚,雨涔涔,长洲苑外荒居深。fēng sāo sāo,yǔ cén cén,zhǎng zhōu yuàn wài huāng jū shēn。
门外流水流澶漫,河边古木鸣萧森。mén wài liú shuǐ liú chán màn,hé biān gǔ mù míng xiāo sēn。
夐无禽影,寂无人音。xiòng wú qín yǐng,jì wú rén yīn。
端然拖愁坐,万感丛于心。duān rán tuō chóu zuò,wàn gǎn cóng yú xīn。
姑苏碧瓦十万户,中有楼台与歌舞。gū sū bì wǎ shí wàn hù,zhōng yǒu lóu tái yǔ gē wǔ。
寻常倚月复眠花,莫说斜风兼细雨。xún cháng yǐ yuè fù mián huā,mò shuō xié fēng jiān xì yǔ。
应不知天地造化是何物,亦不知荣辱是何主。yīng bù zhī tiān dì zào huà shì hé wù,yì bù zhī róng rǔ shì hé zhǔ。
吾囷长满是太平,吾乐不极是天生。wú qūn zhǎng mǎn shì tài píng,wú lè bù jí shì tiān shēng。
岂忧天下有大憝,四郊刁斗常铮铮。qǐ yōu tiān xià yǒu dà duì,sì jiāo diāo dòu cháng zhēng zhēng。
官军扰人甚于贼,将臣怕死唯守城。guān jūn rǎo rén shén yú zéi,jiāng chén pà sǐ wéi shǒu chéng。
又岂复忧朝廷苦弛慢,中官转纵横。yòu qǐ fù yōu cháo tíng kǔ chí màn,zhōng guān zhuǎn zòng héng。
李膺勾党即罹患,窦武忠谋又未行。lǐ yīng gōu dǎng jí lí huàn,dòu wǔ zhōng móu yòu wèi xíng。
又岂忧文臣尽遭束高阁,文教从今日萧索。yòu qǐ yōu wén chén jǐn zāo shù gāo gé,wén jiào cóng jīn rì xiāo suǒ。
若更无人稍近前,把笔到头同一恶。ruò gèng wú rén shāo jìn qián,bǎ bǐ dào tóu tóng yī è。
可叹吴城城中人,无人与我交一言。kě tàn wú chéng chéng zhōng rén,wú rén yǔ wǒ jiāo yī yán。
蓬蒿满径尘一榻,独此闵闵何其烦。péng hāo mǎn jìng chén yī tà,dú cǐ mǐn mǐn hé qí fán。
虽然小或可谋大,嫠妇之忧史尚存。suī rán xiǎo huò kě móu dà,lí fù zhī yōu shǐ shàng cún。
况我长怀丈夫志,今来流落沧溟涘。kuàng wǒ zhǎng huái zhàng fū zhì,jīn lái liú luò cāng míng sì。
有时惊事再咨嗟,因风因雨更憔悴。yǒu shí jīng shì zài zī jiē,yīn fēng yīn yǔ gèng qiáo cuì。
只有闲横膝上琴,怨伤怨恨聊相寄。zhǐ yǒu xián héng xī shàng qín,yuàn shāng yuàn hèn liáo xiāng jì。
伯牙海上感沧溟,何似今朝风雨思。bó yá hǎi shàng gǎn cāng míng,hé shì jīn cháo fēng yǔ sī。

江行

吴融

来时风,去时雨,萧萧飒飒春江浦。lái shí fēng,qù shí yǔ,xiāo xiāo sà sà chūn jiāng pǔ。
欹欹侧侧海门帆,轧轧哑哑洞庭橹。yī yī cè cè hǎi mén fān,yà yà yǎ yǎ dòng tíng lǔ。

壁画折竹杂言

吴融

枯缠藤,重欹雪,渭曲逢,湘江别。kū chán téng,zhòng yī xuě,wèi qū féng,xiāng jiāng bié。
不是从来无本根,画工取势教摧折。bù shì cóng lái wú běn gēn,huà gōng qǔ shì jiào cuī zhé。

古锦裾六韵

吴融

濯水经何日,随风故有人。zhuó shuǐ jīng hé rì,suí fēng gù yǒu rén。
绿衣犹偪画,丹顶尚迷真。lǜ yī yóu bī huà,dān dǐng shàng mí zhēn。
暗澹云沈古,青苍藓剥新。àn dàn yún shěn gǔ,qīng cāng xiǎn bō xīn。
映襟知惹泪,侵鞯想萦尘。yìng jīn zhī rě lèi,qīn jiān xiǎng yíng chén。
掣曳无由睹,流传久自珍。chè yè wú yóu dǔ,liú chuán jiǔ zì zhēn。
武威应认得,牵挽几当春。wǔ wēi yīng rèn dé,qiān wǎn jǐ dāng chūn。

题画柏

吴融

不得月中桂,转思陵上柏。bù dé yuè zhōng guì,zhuǎn sī líng shàng bǎi。
闲取画图看,烦纡果冰释。xián qǔ huà tú kàn,fán yū guǒ bīng shì。
桂生在青冥,万古烟雾隔。guì shēng zài qīng míng,wàn gǔ yān wù gé。
下荫玄兔窟,上映嫦娥魄。xià yīn xuán tù kū,shàng yìng cháng é pò。
圆缺且不常,高低图难测。yuán quē qiě bù cháng,gāo dī tú nán cè。
若非假羽翰,折攀何由得。ruò fēi jiǎ yǔ hàn,zhé pān hé yóu dé。
天远眼虚穿,夜阑头自白。tiān yuǎn yǎn xū chuān,yè lán tóu zì bái。
未知陵上柏,一定不移易。wèi zhī líng shàng bǎi,yī dìng bù yí yì。
有意兼松茂,无情从麝食。yǒu yì jiān sōng mào,wú qíng cóng shè shí。
不在是非间,与人为愤激。bù zài shì fēi jiān,yǔ rén wèi fèn jī。
他年上缣素,今日悬屋壁。tā nián shàng jiān sù,jīn rì xuán wū bì。
灵怪不可知,风雨疑来逼。líng guài bù kě zhī,fēng yǔ yí lái bī。
明朝归故园,唯此同所适。míng cháo guī gù yuán,wéi cǐ tóng suǒ shì。
回首寄团枝,无劳惠消息。huí shǒu jì tuán zhī,wú láo huì xiāo xī。

平望蚊子二十六韵

吴融

天下有蚊子,候夜噆人肤。tiān xià yǒu wén zi,hòu yè zǎn rén fū。
平望有蚊子,白昼来相屠。píng wàng yǒu wén zi,bái zhòu lái xiāng tú。
不避风与雨,群飞出菰蒲。bù bì fēng yǔ yǔ,qún fēi chū gū pú。
扰扰蔽天黑,雷然随舳舻。rǎo rǎo bì tiān hēi,léi rán suí zhú lú。
利嘴入人肉,微形红且濡。lì zuǐ rù rén ròu,wēi xíng hóng qiě rú。
振蓬亦不惧,至死贪膏腴。zhèn péng yì bù jù,zhì sǐ tān gāo yú。
舟人敢停棹,陆者亦疾趋。zhōu rén gǎn tíng zhào,lù zhě yì jí qū。
南北百馀里,畏之如虎?。nán běi bǎi yú lǐ,wèi zhī rú hǔ。
噫嘻天地间,万物各有殊。yī xī tiān dì jiān,wàn wù gè yǒu shū。
阳者阳为伍,阴者阴为徒。yáng zhě yáng wèi wǔ,yīn zhě yīn wèi tú。
蚊蚋是阴物,夜从喧墙隅。wén ruì shì yīn wù,yè cóng xuān qiáng yú。
如何正曦赫,吞噬当通衢。rú hé zhèng xī hè,tūn shì dāng tōng qú。
人筋为尔断,人力为尔枯。rén jīn wèi ěr duàn,rén lì wèi ěr kū。
衣巾秽且甚,盘馔腥有馀。yī jīn huì qiě shén,pán zhuàn xīng yǒu yú。
岂是阳德衰,不能使消除。qǐ shì yáng dé shuāi,bù néng shǐ xiāo chú。
岂是有主者,此乡宜毒荼。qǐ shì yǒu zhǔ zhě,cǐ xiāng yí dú tú。
吾闻蛇能螫,避之则无虞。wú wén shé néng shì,bì zhī zé wú yú。
吾闻虿有毒,见之可疾驱。wú wén chài yǒu dú,jiàn zhī kě jí qū。
唯是此蚊子,逢人皆病诸。wéi shì cǐ wén zi,féng rén jiē bìng zhū。
江南夏景好,水木多萧疏。jiāng nán xià jǐng hǎo,shuǐ mù duō xiāo shū。
此中震泽路,风月弥清虚。cǐ zhōng zhèn zé lù,fēng yuè mí qīng xū。
前后几来往,襟怀曾未舒。qián hòu jǐ lái wǎng,jīn huái céng wèi shū。
朝既蒙襞积,夜仍跧蘧蒢。cháo jì méng bì jī,yè réng quán qú chú。
虽然好吟啸,其奈难踟蹰。suī rán hǎo yín xiào,qí nài nán chí chú。
人生有不便,天意当何如。rén shēng yǒu bù biàn,tiān yì dāng hé rú。
谁能假羽翼,直上言红炉。shuí néng jiǎ yǔ yì,zhí shàng yán hóng lú。