古诗词

禁直偶书

吴融

玉皇新复五城居,仙馆词臣在碧虚。yù huáng xīn fù wǔ chéng jū,xiān guǎn cí chén zài bì xū。
锦砌渐看翻芍药,锁窗还咏隔蟾蜍。jǐn qì jiàn kàn fān sháo yào,suǒ chuāng hái yǒng gé chán chú。
敢期林上灵乌语,贪草云间彩凤书。gǎn qī lín shàng líng wū yǔ,tān cǎo yún jiān cǎi fèng shū。
争奈沧洲频入梦,白波无际落红蕖。zhēng nài cāng zhōu pín rù mèng,bái bō wú jì luò hóng qú。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

岐下寓居见槐花落因寄从事

吴融

才开便落不胜黄,覆著庭莎衬夕阳。cái kāi biàn luò bù shèng huáng,fù zhù tíng shā chèn xī yáng。
只共蝉催双鬓老,可知人已十年忙。zhǐ gòng chán cuī shuāng bìn lǎo,kě zhī rén yǐ shí nián máng。
晓窗须为吟秋兴,夜枕应教梦帝乡。xiǎo chuāng xū wèi yín qiū xīng,yè zhěn yīng jiào mèng dì xiāng。
蜀国马卿看从猎,肯将闲事入凄凉。shǔ guó mǎ qīng kàn cóng liè,kěn jiāng xián shì rù qī liáng。

和人有感

吴融

莫愁家住石城西,月坠星沈客到迷。mò chóu jiā zhù shí chéng xī,yuè zhuì xīng shěn kè dào mí。
一院无人春寂寂,九原何处草萋萋。yī yuàn wú rén chūn jì jì,jiǔ yuán hé chù cǎo qī qī。
香魂未散烟笼水,舞袖休翻柳拂堤。xiāng hún wèi sàn yān lóng shuǐ,wǔ xiù xiū fān liǔ fú dī。
兰棹一移风雨急,流莺千万莫长啼。lán zhào yī yí fēng yǔ jí,liú yīng qiān wàn mò zhǎng tí。

春归次金陵

吴融

春阴漠漠覆江城,南国归桡趁晚程。chūn yīn mò mò fù jiāng chéng,nán guó guī ráo chèn wǎn chéng。
水上驿流初过雨,树笼堤处不离莺。shuǐ shàng yì liú chū guò yǔ,shù lóng dī chù bù lí yīng。
迹疏冠盖兼无梦,地近乡园自有情。jì shū guān gài jiān wú mèng,dì jìn xiāng yuán zì yǒu qíng。
便被东风动离思,杨花千里雪中行。biàn bèi dōng fēng dòng lí sī,yáng huā qiān lǐ xuě zhōng xíng。

途中见杏花

吴融

一枝红艳出墙头,墙外行人正独愁。yī zhī hóng yàn chū qiáng tóu,qiáng wài xíng rén zhèng dú chóu。
长得看来犹有恨,可堪逢处更难留。zhǎng dé kàn lái yóu yǒu hèn,kě kān féng chù gèng nán liú。
林空色暝莺先到,春浅香寒蝶未游。lín kōng sè míng yīng xiān dào,chūn qiǎn xiāng hán dié wèi yóu。
更忆帝乡千万树,澹烟笼日暗神州。gèng yì dì xiāng qiān wàn shù,dàn yān lóng rì àn shén zhōu。

秋日经别墅

吴融

别墅萧条海上村,偶期兰菊与琴尊。bié shù xiāo tiáo hǎi shàng cūn,ǒu qī lán jú yǔ qín zūn。
檐横碧嶂秋光近,树带闲潮晚色昏。yán héng bì zhàng qiū guāng jìn,shù dài xián cháo wǎn sè hūn。
幸有白云眠楚客,不劳芳草思王孙。xìng yǒu bái yún mián chǔ kè,bù láo fāng cǎo sī wáng sūn。
北山移去前文在,无复教人叹晓猿。běi shān yí qù qián wén zài,wú fù jiào rén tàn xiǎo yuán。

红叶

吴融

露染霜乾片片轻,斜阳照处转烘明。lù rǎn shuāng qián piàn piàn qīng,xié yáng zhào chù zhuǎn hōng míng。
和烟飘落九秋色,随浪泛将千里情。hé yān piāo luò jiǔ qiū sè,suí làng fàn jiāng qiān lǐ qíng。
几夜月中藏鸟影,谁家庭际伴蛩声。jǐ yè yuè zhōng cáng niǎo yǐng,shuí jiā tíng jì bàn qióng shēng。
一时衰飒无多恨,看着清风彩剪成。yī shí shuāi sà wú duō hèn,kàn zhe qīng fēng cǎi jiǎn chéng。

离霅溪感事献郑员外

吴融

足恨饶悲不自由,萍无根蒂水长流。zú hèn ráo bēi bù zì yóu,píng wú gēn dì shuǐ zhǎng liú。
庾公明月吟连曙,谢守青山看入秋。yǔ gōng míng yuè yín lián shǔ,xiè shǒu qīng shān kàn rù qiū。
一饭意专堪便死,千金诺在转难酬。yī fàn yì zhuān kān biàn sǐ,qiān jīn nuò zài zhuǎn nán chóu。
云沈鸟去回头否,平子才多好赋愁。yún shěn niǎo qù huí tóu fǒu,píng zi cái duō hǎo fù chóu。

岐州安西门

吴融

安西门外彻安西,一百年前断鼓鼙。ān xī mén wài chè ān xī,yī bǎi nián qián duàn gǔ pí。
犬解人歌曾入唱,马称龙子几来嘶。quǎn jiě rén gē céng rù chàng,mǎ chēng lóng zi jǐ lái sī。
自从辽水烟尘起,更到涂山道路迷。zì cóng liáo shuǐ yān chén qǐ,gèng dào tú shān dào lù mí。
今日登临须下泪,行人无个草萋萋。jīn rì dēng lín xū xià lèi,xíng rén wú gè cǎo qī qī。

关西驿亭即事

吴融

晚霞零落雨初收,关上危阑独怅留。wǎn xiá líng luò yǔ chū shōu,guān shàng wēi lán dú chàng liú。
千里好春聊极目,五陵无事莫回头。qiān lǐ hǎo chūn liáo jí mù,wǔ líng wú shì mò huí tóu。
山犹带雪霏霏恨,柳未禁寒冉冉愁。shān yóu dài xuě fēi fēi hèn,liǔ wèi jìn hán rǎn rǎn chóu。
直是无情也肠断,鸟归帆没水空流。zhí shì wú qíng yě cháng duàn,niǎo guī fān méi shuǐ kōng liú。

望嵩山

吴融

三十六峰危似冠,晴楼百尺独登看。sān shí liù fēng wēi shì guān,qíng lóu bǎi chǐ dú dēng kàn。
高凌鸟外青冥窄,翠落人间白昼寒。gāo líng niǎo wài qīng míng zhǎi,cuì luò rén jiān bái zhòu hán。
不觉衡阳遮雁过,如何钟阜斗龙盘。bù jué héng yáng zhē yàn guò,rú hé zhōng fù dòu lóng pán。
始知万岁声长在,只待东巡动玉鸾。shǐ zhī wàn suì shēng zhǎng zài,zhǐ dài dōng xún dòng yù luán。

题湖城县西道中槐树

吴融

零落攲斜此路中,盛时曾识太平风。líng luò qī xié cǐ lù zhōng,shèng shí céng shí tài píng fēng。
晓迷天仗归春苑,暮送鸾旗指洛宫。xiǎo mí tiān zhàng guī chūn yuàn,mù sòng luán qí zhǐ luò gōng。
一自烟尘生蓟北,更无消息幸关东。yī zì yān chén shēng jì běi,gèng wú xiāo xī xìng guān dōng。
而今只有孤根在,鸟啄虫穿没乱蓬。ér jīn zhǐ yǒu gū gēn zài,niǎo zhuó chóng chuān méi luàn péng。

东归次瀛上

吴融

暖烟轻淡草霏霏,一片晴山衬夕晖。nuǎn yān qīng dàn cǎo fēi fēi,yī piàn qíng shān chèn xī huī。
水露浅沙无客泛,树连疏苑有莺飞。shuǐ lù qiǎn shā wú kè fàn,shù lián shū yuàn yǒu yīng fēi。
自从身与沧浪别,长被春教寂寞归。zì cóng shēn yǔ cāng làng bié,zhǎng bèi chūn jiào jì mò guī。
回首青门不知处,向人杨柳莫依依。huí shǒu qīng mén bù zhī chù,xiàng rén yáng liǔ mò yī yī。

偶书

吴融

青牛关畔寄孤村,山当屏风石当门。qīng niú guān pàn jì gū cūn,shān dāng píng fēng shí dāng mén。
芳树绿阴连蔽芾,长河飞浪接昆仑。fāng shù lǜ yīn lián bì fèi,zhǎng hé fēi làng jiē kūn lún。
苔田绿后蛙争聚,麦垄黄时雀更喧。tái tián lǜ hòu wā zhēng jù,mài lǒng huáng shí què gèng xuān。
只此无心便无事,避人何必武陵源。zhǐ cǐ wú xīn biàn wú shì,bì rén hé bì wǔ líng yuán。

得京中亲友书讶久无音耗以诗代谢

吴融

退闲何事不忘机,况限溪云静掩扉。tuì xián hé shì bù wàng jī,kuàng xiàn xī yún jìng yǎn fēi。
马颊浪高鱼去少,鸡鸣关险雁来稀。mǎ jiá làng gāo yú qù shǎo,jī míng guān xiǎn yàn lái xī。
无才敢更期连茹,有意兼思学采薇。wú cái gǎn gèng qī lián rú,yǒu yì jiān sī xué cǎi wēi。
珍重故人知我者,九霄休复寄音徽。zhēn zhòng gù rén zhī wǒ zhě,jiǔ xiāo xiū fù jì yīn huī。

即事

吴融

抵鹊山前云掩扉,更甘终老脱朝衣。dǐ què shān qián yún yǎn fēi,gèng gān zhōng lǎo tuō cháo yī。
晓窥青镜千峰入,暮倚长松独鹤归。xiǎo kuī qīng jìng qiān fēng rù,mù yǐ zhǎng sōng dú hè guī。
云里引来泉脉细,雨中移得药苗肥。yún lǐ yǐn lái quán mài xì,yǔ zhōng yí dé yào miáo féi。
何须一箸鲈鱼脍,始挂孤帆问钓矶。hé xū yī zhù lú yú kuài,shǐ guà gū fān wèn diào jī。