古诗词

即事

吴融

抵鹊山前云掩扉,更甘终老脱朝衣。dǐ què shān qián yún yǎn fēi,gèng gān zhōng lǎo tuō cháo yī。
晓窥青镜千峰入,暮倚长松独鹤归。xiǎo kuī qīng jìng qiān fēng rù,mù yǐ zhǎng sōng dú hè guī。
云里引来泉脉细,雨中移得药苗肥。yún lǐ yǐn lái quán mài xì,yǔ zhōng yí dé yào miáo féi。
何须一箸鲈鱼脍,始挂孤帆问钓矶。hé xū yī zhù lú yú kuài,shǐ guà gū fān wèn diào jī。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

寄杨侍郎

吴融

云情鹤态莫夸慵,正上仙楼十二重。yún qíng hè tài mò kuā yōng,zhèng shàng xiān lóu shí èr zhòng。
吟逸易沈鳷鹊月,梦长先断景阳钟。yín yì yì shěn zhī què yuè,mèng zhǎng xiān duàn jǐng yáng zhōng。
奇文已刻金书券,秘语看镌玉检封。qí wén yǐ kè jīn shū quàn,mì yǔ kàn juān yù jiǎn fēng。
何事春来待归隐,探知溪畔有风松。hé shì chūn lái dài guī yǐn,tàn zhī xī pàn yǒu fēng sōng。

杏花

吴融

粉薄红轻掩敛羞,花中占断得风流。fěn báo hóng qīng yǎn liǎn xiū,huā zhōng zhàn duàn dé fēng liú。
软非因醉都无力,凝不成歌亦自愁。ruǎn fēi yīn zuì dōu wú lì,níng bù chéng gē yì zì chóu。
独照影时临水畔,最含情处出墙头。dú zhào yǐng shí lín shuǐ pàn,zuì hán qíng chù chū qiáng tóu。
裴回尽日难成别,更待黄昏对酒楼。péi huí jǐn rì nán chéng bié,gèng dài huáng hūn duì jiǔ lóu。

宪丞裴公上洛退居有寄二首

吴融

鸿在冥冥已自由,紫芝峰下更高秋。hóng zài míng míng yǐ zì yóu,zǐ zhī fēng xià gèng gāo qiū。
抛来簪绂都如梦,泥著杯香不为愁。pāo lái zān fú dōu rú mèng,ní zhù bēi xiāng bù wèi chóu。
晚树拂檐风脱翠,夜滩当户月和流。wǎn shù fú yán fēng tuō cuì,yè tān dāng hù yuè hé liú。
自嗟不得从公去,共上仙家十二楼。zì jiē bù dé cóng gōng qù,gòng shàng xiān jiā shí èr lóu。

宪丞裴公上洛退居有寄二首

吴融

瘦如仙鹤爽风篁,外却尘嚣兴绪长。shòu rú xiān hè shuǎng fēng huáng,wài què chén xiāo xīng xù zhǎng。
偶坐几回沈皓月,闲吟是处到残阳。ǒu zuò jǐ huí shěn hào yuè,xián yín shì chù dào cán yáng。
门前立使修书懒,花下留宾压酒忙。mén qián lì shǐ xiū shū lǎn,huā xià liú bīn yā jiǔ máng。
目断琼林攀不得,一重丹水抵三湘。mù duàn qióng lín pān bù dé,yī zhòng dān shuǐ dǐ sān xiāng。

丛祠

吴融

丛祠一炬照秦川,雨散云飞二十年。cóng cí yī jù zhào qín chuān,yǔ sàn yún fēi èr shí nián。
长路未归萍逐水,旧居难问草平烟。zhǎng lù wèi guī píng zhú shuǐ,jiù jū nán wèn cǎo píng yān。
金鞍正伴桐乡客,粉壁犹怀桂苑仙。jīn ān zhèng bàn tóng xiāng kè,fěn bì yóu huái guì yuàn xiān。
何必向来曾识面,拂尘看字也凄然。hé bì xiàng lái céng shí miàn,fú chén kàn zì yě qī rán。

分水岭

吴融

两派潺湲不暂停,岭头长泻别离情。liǎng pài chán yuán bù zàn tíng,lǐng tóu zhǎng xiè bié lí qíng。
南随去马通巴栈,北逐归人达渭城。nán suí qù mǎ tōng bā zhàn,běi zhú guī rén dá wèi chéng。
澄处好窥双黛影,咽时堪寄断肠声。chéng chù hǎo kuī shuāng dài yǐng,yàn shí kān jì duàn cháng shēng。
紫溪旧隐还如此,清夜梁山月更明。zǐ xī jiù yǐn hái rú cǐ,qīng yè liáng shān yuè gèng míng。

赴职西川过便桥书怀寄同年

吴融

平门桥下水东驰,万里从军一望时。píng mén qiáo xià shuǐ dōng chí,wàn lǐ cóng jūn yī wàng shí。
乡思旋生芳草见,客愁何限夕阳知。xiāng sī xuán shēng fāng cǎo jiàn,kè chóu hé xiàn xī yáng zhī。
秦陵无树烟犹锁,汉苑空墙浪欲吹。qín líng wú shù yān yóu suǒ,hàn yuàn kōng qiáng làng yù chuī。
不是伤春爱回首,杏坛恩重马迟迟。bù shì shāng chūn ài huí shǒu,xìng tán ēn zhòng mǎ chí chí。

太保中书令军前新楼

吴融

十二阑干压锦城,半空人语落滩声。shí èr lán gàn yā jǐn chéng,bàn kōng rén yǔ luò tān shēng。
风流近接平津阁,气色高含细柳营。fēng liú jìn jiē píng jīn gé,qì sè gāo hán xì liǔ yíng。
尽日卷帘江草绿,有时欹枕雪峰晴。jǐn rì juǎn lián jiāng cǎo lǜ,yǒu shí yī zhěn xuě fēng qíng。
不知捧诏朝天后,谁此登临看月明。bù zhī pěng zhào cháo tiān hòu,shuí cǐ dēng lín kàn yuè míng。

玉女庙

吴融

九清何日降仙霓,掩映荒祠路欲迷。jiǔ qīng hé rì jiàng xiān ní,yǎn yìng huāng cí lù yù mí。
愁黛不开山浅浅,离心长在草萋萋。chóu dài bù kāi shān qiǎn qiǎn,lí xīn zhǎng zài cǎo qī qī。
檐横渌派王馀掷,窗袅红枝杜宇啼。yán héng lù pài wáng yú zhì,chuāng niǎo hóng zhī dù yǔ tí。
若得洗头盆置此,靓妆无复碧莲西。ruò dé xǐ tóu pén zhì cǐ,jìng zhuāng wú fù bì lián xī。

坤维军前寄江南弟兄

吴融

二年征战剑山秋,家在松江白浪头。èr nián zhēng zhàn jiàn shān qiū,jiā zài sōng jiāng bái làng tóu。
关月几时乾客泪,戍烟终日起乡愁。guān yuè jǐ shí qián kè lèi,shù yān zhōng rì qǐ xiāng chóu。
未知辽堞何当下,转觉燕台不易酬。wèi zhī liáo dié hé dāng xià,zhuǎn jué yàn tái bù yì chóu。
独羡一声南去雁,满天风雨到汀洲。dú xiàn yī shēng nán qù yàn,mǎn tiān fēng yǔ dào tīng zhōu。

浐水席上献座主侍郎

吴融

暖泉宫里告虔回,略避红尘小宴开。nuǎn quán gōng lǐ gào qián huí,lüè bì hóng chén xiǎo yàn kāi。
落絮已随流水去,啼莺还傍夕阳来。luò xù yǐ suí liú shuǐ qù,tí yīng hái bàng xī yáng lái。
草能缘岸侵罗荐,花不容枝蘸玉杯。cǎo néng yuán àn qīn luó jiàn,huā bù róng zhī zhàn yù bēi。
莫讶诸生中独醉,感恩伤别正难裁。mò yà zhū shēng zhōng dú zuì,gǎn ēn shāng bié zhèng nán cái。

送知古上人

吴融

昔年离别浙河东,多难相逢旧楚宫。xī nián lí bié zhè hé dōng,duō nán xiāng féng jiù chǔ gōng。
振锡才寻三径草,登船忽挂一帆风。zhèn xī cái xún sān jìng cǎo,dēng chuán hū guà yī fān fēng。
几程村饭添盂白,何处山花照衲红?jǐ chéng cūn fàn tiān yú bái,hé chù shān huā zhào nà hóng?
不似投荒憔悴客,沧浪无际问渔翁。bù shì tóu huāng qiáo cuì kè,cāng làng wú jì wèn yú wēng。

和座主尚书登布善寺楼

吴融

往事何时不系肠,更堪凝睇白云乡。wǎng shì hé shí bù xì cháng,gèng kān níng dì bái yún xiāng。
楚王城垒空秋色,羊祜江山祗暝光。chǔ wáng chéng lěi kōng qiū sè,yáng hù jiāng shān zhī míng guāng。
林下远分南去马,渡头偏认北归航。lín xià yuǎn fēn nán qù mǎ,dù tóu piān rèn běi guī háng。
谁知此日凭轩处,一笔工夫胜七襄。shuí zhī cǐ rì píng xuān chù,yī bǐ gōng fū shèng qī xiāng。

金桥感事

吴融

太行和雪叠晴空,二月春郊尚朔风。tài xíng hé xuě dié qíng kōng,èr yuè chūn jiāo shàng shuò fēng。
饮马早闻临渭北,射雕今欲过山东。yǐn mǎ zǎo wén lín wèi běi,shè diāo jīn yù guò shān dōng。
百年徒有伊川叹,五利宁无魏绛功。bǎi nián tú yǒu yī chuān tàn,wǔ lì níng wú wèi jiàng gōng。
日暮长亭正愁绝,哀笳一曲戍烟中。rì mù zhǎng tíng zhèng chóu jué,āi jiā yī qū shù yān zhōng。

萧县道中

吴融

戍火三笼滞晚程,枯桑系马上寒城。shù huǒ sān lóng zhì wǎn chéng,kū sāng xì mǎ shàng hán chéng。
满川落照无人过,卷地飞蓬有烧明。mǎn chuān luò zhào wú rén guò,juǎn dì fēi péng yǒu shāo míng。
楚客早闻歌凤德,刘琨休更舞鸡声。chǔ kè zǎo wén gē fèng dé,liú kūn xiū gèng wǔ jī shēng。
草堂旧隐终归去,寄语岩猿莫晓惊。cǎo táng jiù yǐn zhōng guī qù,jì yǔ yán yuán mò xiǎo jīng。