古诗词

赴阙次留献荆南成相公三十韵

吴融

分阃兼文德,持衡有武功。fēn kǔn jiān wén dé,chí héng yǒu wǔ gōng。
荆南知独去,海内更谁同。jīng nán zhī dú qù,hǎi nèi gèng shuí tóng。
拔地孤峰秀,当天一鹗雄。bá dì gū fēng xiù,dāng tiān yī è xióng。
云生五色笔,月吐六钧弓。yún shēng wǔ sè bǐ,yuè tǔ liù jūn gōng。
骨格凌秋耸,心源见底空。gǔ gé líng qiū sǒng,xīn yuán jiàn dǐ kōng。
神清餐沆瀣,气逸饮洪蒙。shén qīng cān hàng xiè,qì yì yǐn hóng méng。
临事成奇策,全身仗至忠。lín shì chéng qí cè,quán shēn zhàng zhì zhōng。
解鞍欺李广,煮弩笑臧洪。jiě ān qī lǐ guǎng,zhǔ nǔ xiào zāng hóng。
往昔逢多难,来兹故统戎。wǎng xī féng duō nán,lái zī gù tǒng róng。
卓旗云梦泽,扑火细腰宫。zhuó qí yún mèng zé,pū huǒ xì yāo gōng。
铲土楼台搆,连江雉堞笼。chǎn tǔ lóu tái gòu,lián jiāng zhì dié lóng。
似平铺掌上,疑涌出壶中。shì píng pù zhǎng shàng,yí yǒng chū hú zhōng。
岂是劳人力,宁因役鬼工。qǐ shì láo rén lì,níng yīn yì guǐ gōng。
本遗三户在,今匝万家通。běn yí sān hù zài,jīn zā wàn jiā tōng。
画舸横青雀,危樯列彩虹。huà gě héng qīng què,wēi qiáng liè cǎi hóng。
席飞巫峡雨,袖拂宋亭风。xí fēi wū xiá yǔ,xiù fú sòng tíng fēng。
场广盘毬子,池闲引钓筒。chǎng guǎng pán qiú zi,chí xián yǐn diào tǒng。
礼贤金璧贱,煦物雪霜融。lǐ xián jīn bì jiàn,xù wù xuě shuāng róng。
酒满梁尘动,棋残漏滴终。jiǔ mǎn liáng chén dòng,qí cán lòu dī zhōng。
俭常资澹静,贵绝恃穹崇。jiǎn cháng zī dàn jìng,guì jué shì qióng chóng。
唯要臣诚显,那求帝渥隆。wéi yào chén chéng xiǎn,nà qiú dì wò lóng。
甘棠名异奭,大树姓非冯。gān táng míng yì shì,dà shù xìng fēi féng。
自念为迁客,方谐谒上公。zì niàn wèi qiān kè,fāng xié yè shàng gōng。
痛知遭止棘,频叹委飘蓬。tòng zhī zāo zhǐ jí,pín tàn wěi piāo péng。
借宅诛茅绿,分囷指粟红。jiè zhái zhū máo lǜ,fēn qūn zhǐ sù hóng。
只惭燕馆盛,宁觉阮途穷。zhǐ cán yàn guǎn shèng,níng jué ruǎn tú qióng。
涣汗沾明主,沧浪别钓翁。huàn hàn zhān míng zhǔ,cāng làng bié diào wēng。
去曾忧塞马,归欲逐边鸿。qù céng yōu sāi mǎ,guī yù zhú biān hóng。
积感深于海,衔恩重极嵩。jī gǎn shēn yú hǎi,xián ēn zhòng jí sōng。
行行柳门路,回首下离东。xíng xíng liǔ mén lù,huí shǒu xià lí dōng。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

商人

吴融

百尺竿头五两斜,此生何处不为家。bǎi chǐ gān tóu wǔ liǎng xié,cǐ shēng hé chù bù wèi jiā。
北抛衡岳南过雁,朝发襄阳暮看花。běi pāo héng yuè nán guò yàn,cháo fā xiāng yáng mù kàn huā。
蹭蹬也应无陆地,团圆应觉有天涯。cèng dēng yě yīng wú lù dì,tuán yuán yīng jué yǒu tiān yá。
随风逐浪年年别,却笑如期八月槎。suí fēng zhú làng nián nián bié,què xiào rú qī bā yuè chá。

中夜闻啼禽

吴融

漠漠苍苍未五更,宿禽何处两三声。mò mò cāng cāng wèi wǔ gèng,sù qín hé chù liǎng sān shēng。
若非西涧回波触,即是南塘急雨惊。ruò fēi xī jiàn huí bō chù,jí shì nán táng jí yǔ jīng。
金屋独眠堪寄恨,商陵永诀更牵情。jīn wū dú mián kān jì hèn,shāng líng yǒng jué gèng qiān qíng。
此时归梦随肠断,半壁残灯闪闪明。cǐ shí guī mèng suí cháng duàn,bàn bì cán dēng shǎn shǎn míng。

灵池县见早梅

吴融

小园晴日见寒梅,一寸乡心万里回。xiǎo yuán qíng rì jiàn hán méi,yī cùn xiāng xīn wàn lǐ huí。
春日暖时抛笠泽,战尘飞处上琴台。chūn rì nuǎn shí pāo lì zé,zhàn chén fēi chù shàng qín tái。
栖身未识登龙地,落笔元非倚马才。qī shēn wèi shí dēng lóng dì,luò bǐ yuán fēi yǐ mǎ cái。
待勒燕然归未得,雪枝南畔少徘徊。dài lēi yàn rán guī wèi dé,xuě zhī nán pàn shǎo pái huái。

闲书

吴融

接鹭陪鸾漫得群,未如高卧紫溪云。jiē lù péi luán màn dé qún,wèi rú gāo wò zǐ xī yún。
晋阳起义寻常见,湖口屯营取次闻。jìn yáng qǐ yì xún cháng jiàn,hú kǒu tún yíng qǔ cì wén。
大底鹪鹏须自适,何尝玉石不同焚。dà dǐ jiāo péng xū zì shì,hé cháng yù shí bù tóng fén。
回看带砺山河者,济得危时没旧勋。huí kàn dài lì shān hé zhě,jì dé wēi shí méi jiù xūn。

寄贯休上人

吴融

别来如梦亦如云,八字微言不复闻。bié lái rú mèng yì rú yún,bā zì wēi yán bù fù wén。
世上浮沉应念我,笔端飞动只降君。shì shàng fú chén yīng niàn wǒ,bǐ duān fēi dòng zhǐ jiàng jūn。
几同江步吟秋霁,更忆山房语夜分。jǐ tóng jiāng bù yín qiū jì,gèng yì shān fáng yǔ yè fēn。
见拟沃州寻旧约,且教丹顶许为邻。jiàn nǐ wò zhōu xún jiù yuē,qiě jiào dān dǐng xǔ wèi lín。

书怀

吴融

傍岩依树结檐楹,夏物萧疏景更清。bàng yán yī shù jié yán yíng,xià wù xiāo shū jǐng gèng qīng。
滩响忽高何处雨,松阴自转远山晴。tān xiǎng hū gāo hé chù yǔ,sōng yīn zì zhuǎn yuǎn shān qíng。
见多邻犬遥相认,来惯幽禽近不惊。jiàn duō lín quǎn yáo xiāng rèn,lái guàn yōu qín jìn bù jīng。
争得便夸饶胜事,九衢尘里免劳生。zhēng dé biàn kuā ráo shèng shì,jiǔ qú chén lǐ miǎn láo shēng。

重阳日荆州作

吴融

万里投荒已自哀,高秋寓目更徘徊。wàn lǐ tóu huāng yǐ zì āi,gāo qiū yù mù gèng pái huái。
浊醪任冷难辞醉,黄菊因暄却未开。zhuó láo rèn lěng nán cí zuì,huáng jú yīn xuān què wèi kāi。
上国莫归戎马乱,故人何在塞鸿来。shàng guó mò guī róng mǎ luàn,gù rén hé zài sāi hóng lái。
惊时感事俱无奈,不待残阳下楚台。jīng shí gǎn shì jù wú nài,bù dài cán yáng xià chǔ tái。

过九成宫

吴融

凤辇东归二百年,九成宫殿半荒阡。fèng niǎn dōng guī èr bǎi nián,jiǔ chéng gōng diàn bàn huāng qiān。
魏公碑字封苍藓,文帝泉声落野田。wèi gōng bēi zì fēng cāng xiǎn,wén dì quán shēng luò yě tián。
碧草断沾仙掌露,绿杨犹忆御炉烟。bì cǎo duàn zhān xiān zhǎng lù,lǜ yáng yóu yì yù lú yān。
升平旧事无人说,万叠青山但一川。shēng píng jiù shì wú rén shuō,wàn dié qīng shān dàn yī chuān。

过丹阳

吴融

云阳县郭半郊坰,风雨萧条万古情。yún yáng xiàn guō bàn jiāo jiōng,fēng yǔ xiāo tiáo wàn gǔ qíng。
山带梁朝陵路断,水连刘尹宅基平。shān dài liáng cháo líng lù duàn,shuǐ lián liú yǐn zhái jī píng。
桂枝自折思前代,藻鉴难逢耻后生。guì zhī zì zhé sī qián dài,zǎo jiàn nán féng chǐ hòu shēng。
遗事满怀兼满目,不堪孤棹舣荒城。yí shì mǎn huái jiān mǎn mù,bù kān gū zhào yǐ huāng chéng。

和人题武城寺

吴融

神清已觉三清近,目断仍劳万象牵。shén qīng yǐ jué sān qīng jìn,mù duàn réng láo wàn xiàng qiān。
渭水远含秋草渡,汉陵高枕夕阳天。wèi shuǐ yuǎn hán qiū cǎo dù,hàn líng gāo zhěn xī yáng tiān。
半岩云粉千竿竹,满寺风雷百尺泉。bàn yán yún fěn qiān gān zhú,mǎn sì fēng léi bǎi chǐ quán。
别有阑干压行路,看人尘土竟流年。bié yǒu lán gàn yā xíng lù,kàn rén chén tǔ jìng liú nián。

长安里中闻猿

吴融

夹巷重门似海深,楚猿争得此中吟。jiā xiàng zhòng mén shì hǎi shēn,chǔ yuán zhēng dé cǐ zhōng yín。
一声紫陌才回首,万里青山已到心。yī shēng zǐ mò cái huí shǒu,wàn lǐ qīng shān yǐ dào xīn。
惯倚客船和雨听,可堪侯第见尘侵。guàn yǐ kè chuán hé yǔ tīng,kě kān hóu dì jiàn chén qīn。
无因永夜闻清啸,禁路人归月自沈。wú yīn yǒng yè wén qīng xiào,jìn lù rén guī yuè zì shěn。

岐下闻子规

吴融

剑阁西南远凤台,蜀魂何事此飞来。jiàn gé xī nán yuǎn fèng tái,shǔ hún hé shì cǐ fēi lái。
偶因陇树相迷至,唯恐边风却送回。ǒu yīn lǒng shù xiāng mí zhì,wéi kǒng biān fēng què sòng huí。
只有花知啼血处,更无猿替断肠哀。zhǐ yǒu huā zhī tí xuè chù,gèng wú yuán tì duàn cháng āi。
谁怜越客曾闻处,月落江平晓雾开。shuí lián yuè kè céng wén chù,yuè luò jiāng píng xiǎo wù kāi。

敷水有丐者云是马侍中诸孙悯而有赠

吴融

天地尘昏九鼎危,大貂曾出武侯师。tiān dì chén hūn jiǔ dǐng wēi,dà diāo céng chū wǔ hóu shī。
一心忠赤山河见,百战功名日月知。yī xīn zhōng chì shān hé jiàn,bǎi zhàn gōng míng rì yuè zhī。
旧宅已闻栽禁树,诸孙仍见丐征岐。jiù zhái yǐ wén zāi jìn shù,zhū sūn réng jiàn gài zhēng qí。
而今不要教人识,正藉将军死斗时。ér jīn bù yào jiào rén shí,zhèng jí jiāng jūn sǐ dòu shí。

还俗尼

吴融

柳眉梅额倩妆新,笑脱袈裟得旧身。liǔ méi méi é qiàn zhuāng xīn,xiào tuō jiā shā dé jiù shēn。
三峡却为行雨客,九天曾是散花人。sān xiá què wèi xíng yǔ kè,jiǔ tiān céng shì sàn huā rén。
空门付与悠悠梦,宝帐迎回暗暗春。kōng mén fù yǔ yōu yōu mèng,bǎo zhàng yíng huí àn àn chūn。
寄语江南徐孝克,一生长短托清尘。jì yǔ jiāng nán xú xiào kè,yī shēng zhǎng duǎn tuō qīng chén。

彭门用兵后经汴路三首

吴融

长亭一望一徘徊,千里关河百战来。zhǎng tíng yī wàng yī pái huái,qiān lǐ guān hé bǎi zhàn lái。
细柳旧营犹锁月,祁连新冢已封苔。xì liǔ jiù yíng yóu suǒ yuè,qí lián xīn zhǒng yǐ fēng tái。
霜凋绿野愁无际,烧接黄云惨不开。shuāng diāo lǜ yě chóu wú jì,shāo jiē huáng yún cǎn bù kāi。
若比江南更牢落,子山词赋莫兴哀。ruò bǐ jiāng nán gèng láo luò,zi shān cí fù mò xīng āi。
2601234567»