古诗词

绵竹山四十韵

吴融

绵竹东西隅,千峰势相属。mián zhú dōng xī yú,qiān fēng shì xiāng shǔ。
崚嶒压东巴,连延罗古蜀。léng céng yā dōng bā,lián yán luó gǔ shǔ。
方者露圭角,尖者钻箭簇。fāng zhě lù guī jiǎo,jiān zhě zuān jiàn cù。
引者蛾眉弯,敛者鸢肩缩。yǐn zhě é méi wān,liǎn zhě yuān jiān suō。
尾蟉青蛇盘,颈低玄兔伏。wěi liú qīng shé pán,jǐng dī xuán tù fú。
横来突若奔,直上森如束。héng lái tū ruò bēn,zhí shàng sēn rú shù。
岁在作噩年,铜梁摇虿毒。suì zài zuò è nián,tóng liáng yáo chài dú。
相国京兆公,九命来作牧。xiāng guó jīng zhào gōng,jiǔ mìng lái zuò mù。
戎提虎仆毛,专奉狼头纛。róng tí hǔ pū máo,zhuān fèng láng tóu dào。
行府寄精庐,开窗对林麓。xíng fǔ jì jīng lú,kāi chuāng duì lín lù。
是时重阳后,天气旷清肃。shì shí zhòng yáng hòu,tiān qì kuàng qīng sù。
兹山昏晓开,一一在人目。zī shān hūn xiǎo kāi,yī yī zài rén mù。
霜空正泬寥,浓翠霏扑扑。shuāng kōng zhèng jué liáo,nóng cuì fēi pū pū。
披海出珊瑚,贴天堆碧玉。pī hǎi chū shān hú,tiē tiān duī bì yù。
俄然阴霾作,城郭才霢霂。é rán yīn mái zuò,chéng guō cái mài mù。
绝顶已凝雪,晃朗开红旭。jué dǐng yǐ níng xuě,huǎng lǎng kāi hóng xù。
初疑昆仑下,夭矫龙衔烛。chū yí kūn lún xià,yāo jiǎo lóng xián zhú。
亦似蓬莱巅,金银台叠蹙。yì shì péng lái diān,jīn yín tái dié cù。
紫霞或旁映,绮段铺繁褥。zǐ xiá huò páng yìng,qǐ duàn pù fán rù。
晚照忽斜笼,赤城差断续。wǎn zhào hū xié lóng,chì chéng chà duàn xù。
又如煮吴盐,万万盆初熟。yòu rú zhǔ wú yán,wàn wàn pén chū shú。
又如濯楚练,千千匹未轴。yòu rú zhuó chǔ liàn,qiān qiān pǐ wèi zhóu。
又如水晶宫,蛟螭结川渎。yòu rú shuǐ jīng gōng,jiāo chī jié chuān dú。
又如钟乳洞,电雷开岩谷。yòu rú zhōng rǔ dòng,diàn léi kāi yán gǔ。
丹青画不成,造化供难足。dān qīng huà bù chéng,zào huà gōng nán zú。
合有羽衣人,飘飖曳烟躅。hé yǒu yǔ yī rén,piāo yáo yè yān zhú。
合有五色禽,叫啸含仙曲。hé yǒu wǔ sè qín,jiào xiào hán xiān qū。
根虽限剑门,穴必通林屋。gēn suī xiàn jiàn mén,xué bì tōng lín wū。
方诸沧海隔,欲去忧沦覆。fāng zhū cāng hǎi gé,yù qù yōu lún fù。
群玉缥缈间,未可量往复。qún yù piāo miǎo jiān,wèi kě liàng wǎng fù。
何如当此境,终朝旷遐瞩。hé rú dāng cǐ jìng,zhōng cháo kuàng xiá zhǔ。
往往草檄馀,吟哦思幽独。wǎng wǎng cǎo xí yú,yín ó sī yōu dú。
早晚扫欃枪,笳鼓迎畅毂。zǎo wǎn sǎo chán qiāng,jiā gǔ yíng chàng gǔ。
休飞霹雳车,罢系虾蟆木。xiū fēi pī lì chē,bà xì xiā má mù。
勒铭燕然山,万代垂芬郁。lēi míng yàn rán shān,wàn dài chuí fēn yù。
然后恣逍遥,独往群麋鹿。rán hòu zì xiāo yáo,dú wǎng qún mí lù。
不管安与危,不问荣与辱。bù guǎn ān yǔ wēi,bù wèn róng yǔ rǔ。
但乐濠梁鱼,岂怨钟山鹄。dàn lè háo liáng yú,qǐ yuàn zhōng shān gǔ。
纫兰以围腰,采芝将实腹。rèn lán yǐ wéi yāo,cǎi zhī jiāng shí fù。
石床须卧平,一任闲云触。shí chuáng xū wò píng,yī rèn xián yún chù。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

南迁途中作七首登七盘岭二首

吴融

才非贾傅亦迁官,五月驱羸上七盘。cái fēi jiǎ fù yì qiān guān,wǔ yuè qū léi shàng qī pán。
从此自知身计定,不能回首望长安。cóng cǐ zì zhī shēn jì dìng,bù néng huí shǒu wàng zhǎng ān。

南迁途中作七首登七盘岭二首

吴融

七盘岭上一长号,将谓青天鉴郁陶。qī pán lǐng shàng yī zhǎng hào,jiāng wèi qīng tiān jiàn yù táo。
近日青天都不鉴,七盘应是未高高。jìn rì qīng tiān dōu bù jiàn,qī pán yīng shì wèi gāo gāo。

南迁途中作七首渡汉江初尝鳊鱼有作

吴融

啸父知机先忆鱼,季鹰无事已思鲈。xiào fù zhī jī xiān yì yú,jì yīng wú shì yǐ sī lú。
自惭初识查头味,正是栖栖哭阮涂。zì cán chū shí chá tóu wèi,zhèng shì qī qī kū ruǎn tú。

南迁途中作七首溪翁

吴融

饭稻羹菰晓复昏,碧滩声里长诸孙。fàn dào gēng gū xiǎo fù hūn,bì tān shēng lǐ zhǎng zhū sūn。
应嗟独上涔阳客,排比椒浆奠楚魂。yīng jiē dú shàng cén yáng kè,pái bǐ jiāo jiāng diàn chǔ hún。

南迁途中作七首寄友人

吴融

惊魂往往坐疑飘,便好为文慰寂寥。jīng hún wǎng wǎng zuò yí piāo,biàn hǎo wèi wén wèi jì liáo。
若待清湘葬鱼了,纵然招得不堪招。ruò dài qīng xiāng zàng yú le,zòng rán zhāo dé bù kān zhāo。

南迁途中作七首涂中偶怀

吴融

无路能酬国士恩,短亭寂寂到黄昏。wú lù néng chóu guó shì ēn,duǎn tíng jì jì dào huáng hūn。
回肠一寸危如线,赖得商山未有猿。huí cháng yī cùn wēi rú xiàn,lài dé shāng shān wèi yǒu yuán。

南迁途中作七首访贯休上人

吴融

休公为我设兰汤,方便教人学洗肠。xiū gōng wèi wǒ shè lán tāng,fāng biàn jiào rén xué xǐ cháng。
自觉尘缨顿潇洒,南行不复问沧浪。zì jué chén yīng dùn xiāo sǎ,nán xíng bù fù wèn cāng làng。

鸳鸯

吴融

翠翘红颈覆金衣,滩上双双去又归。cuì qiào hóng jǐng fù jīn yī,tān shàng shuāng shuāng qù yòu guī。
长短死生无两处,可怜黄鹄爱分飞。zhǎng duǎn sǐ shēng wú liǎng chù,kě lián huáng gǔ ài fēn fēi。

酬僧

吴融

玉堂全不限常朝,卧待重城宿雾销。yù táng quán bù xiàn cháng cháo,wò dài zhòng chéng sù wù xiāo。
翻忆故山深雪里,满炉枯柏带烟烧。fān yì gù shān shēn xuě lǐ,mǎn lú kū bǎi dài yān shāo。

买带花樱桃

吴融

粉红轻浅靓妆新,和露和烟别近邻。fěn hóng qīng qiǎn jìng zhuāng xīn,hé lù hé yān bié jìn lín。
万一有情应有恨,一年荣落两家春。wàn yī yǒu qíng yīng yǒu hèn,yī nián róng luò liǎng jiā chūn。

海棠二首

吴融

太尉园林两树春,年年奔走探花人。tài wèi yuán lín liǎng shù chūn,nián nián bēn zǒu tàn huā rén。
今来独倚荆山看,回首长安落战尘。jīn lái dú yǐ jīng shān kàn,huí shǒu zhǎng ān luò zhàn chén。

海棠二首

吴融

云绽霞铺锦水头,占春颜色最风流。yún zhàn xiá pù jǐn shuǐ tóu,zhàn chūn yán sè zuì fēng liú。
若教更近天街种,马上多逢醉五侯。ruò jiào gèng jìn tiān jiē zhǒng,mǎ shàng duō féng zuì wǔ hóu。

送僧上峡归东蜀

吴融

巴字江流一棹回,紫袈裟是禁中裁。bā zì jiāng liú yī zhào huí,zǐ jiā shā shì jìn zhōng cái。
如从十二峰前过,莫赋佳人殊未来。rú cóng shí èr fēng qián guò,mò fù jiā rén shū wèi lái。

秋色

吴融

染不成乾画未销,霏霏拂拂又迢迢。rǎn bù chéng qián huà wèi xiāo,fēi fēi fú fú yòu tiáo tiáo。
曾从建业城边路,蔓草寒烟锁六朝。céng cóng jiàn yè chéng biān lù,màn cǎo hán yān suǒ liù cháo。

自讽

吴融

本是沧洲把钓人,无端三署接清尘。běn shì cāng zhōu bǎ diào rén,wú duān sān shǔ jiē qīng chén。
从来不解长流涕,也渡湘漓作逐臣。cóng lái bù jiě zhǎng liú tì,yě dù xiāng lí zuò zhú chén。