古诗词

风雨吟

吴融

风骚骚,雨涔涔,长洲苑外荒居深。fēng sāo sāo,yǔ cén cén,zhǎng zhōu yuàn wài huāng jū shēn。
门外流水流澶漫,河边古木鸣萧森。mén wài liú shuǐ liú chán màn,hé biān gǔ mù míng xiāo sēn。
夐无禽影,寂无人音。xiòng wú qín yǐng,jì wú rén yīn。
端然拖愁坐,万感丛于心。duān rán tuō chóu zuò,wàn gǎn cóng yú xīn。
姑苏碧瓦十万户,中有楼台与歌舞。gū sū bì wǎ shí wàn hù,zhōng yǒu lóu tái yǔ gē wǔ。
寻常倚月复眠花,莫说斜风兼细雨。xún cháng yǐ yuè fù mián huā,mò shuō xié fēng jiān xì yǔ。
应不知天地造化是何物,亦不知荣辱是何主。yīng bù zhī tiān dì zào huà shì hé wù,yì bù zhī róng rǔ shì hé zhǔ。
吾囷长满是太平,吾乐不极是天生。wú qūn zhǎng mǎn shì tài píng,wú lè bù jí shì tiān shēng。
岂忧天下有大憝,四郊刁斗常铮铮。qǐ yōu tiān xià yǒu dà duì,sì jiāo diāo dòu cháng zhēng zhēng。
官军扰人甚于贼,将臣怕死唯守城。guān jūn rǎo rén shén yú zéi,jiāng chén pà sǐ wéi shǒu chéng。
又岂复忧朝廷苦弛慢,中官转纵横。yòu qǐ fù yōu cháo tíng kǔ chí màn,zhōng guān zhuǎn zòng héng。
李膺勾党即罹患,窦武忠谋又未行。lǐ yīng gōu dǎng jí lí huàn,dòu wǔ zhōng móu yòu wèi xíng。
又岂忧文臣尽遭束高阁,文教从今日萧索。yòu qǐ yōu wén chén jǐn zāo shù gāo gé,wén jiào cóng jīn rì xiāo suǒ。
若更无人稍近前,把笔到头同一恶。ruò gèng wú rén shāo jìn qián,bǎ bǐ dào tóu tóng yī è。
可叹吴城城中人,无人与我交一言。kě tàn wú chéng chéng zhōng rén,wú rén yǔ wǒ jiāo yī yán。
蓬蒿满径尘一榻,独此闵闵何其烦。péng hāo mǎn jìng chén yī tà,dú cǐ mǐn mǐn hé qí fán。
虽然小或可谋大,嫠妇之忧史尚存。suī rán xiǎo huò kě móu dà,lí fù zhī yōu shǐ shàng cún。
况我长怀丈夫志,今来流落沧溟涘。kuàng wǒ zhǎng huái zhàng fū zhì,jīn lái liú luò cāng míng sì。
有时惊事再咨嗟,因风因雨更憔悴。yǒu shí jīng shì zài zī jiē,yīn fēng yīn yǔ gèng qiáo cuì。
只有闲横膝上琴,怨伤怨恨聊相寄。zhǐ yǒu xián héng xī shàng qín,yuàn shāng yuàn hèn liáo xiāng jì。
伯牙海上感沧溟,何似今朝风雨思。bó yá hǎi shàng gǎn cāng míng,hé shì jīn cháo fēng yǔ sī。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

富春

吴融

天下有水亦有山,富春山水非人寰。tiān xià yǒu shuǐ yì yǒu shān,fù chūn shān shuǐ fēi rén huán。
长川不是春来绿,千峰倒影落其间。zhǎng chuān bù shì chūn lái lǜ,qiān fēng dào yǐng luò qí jiān。

山居即事

吴融

小亭前面接青崖,白石交加衬绿苔。xiǎo tíng qián miàn jiē qīng yá,bái shí jiāo jiā chèn lǜ tái。
日暮松声满阶砌,不关风雨鹤归来。rì mù sōng shēng mǎn jiē qì,bù guān fēng yǔ hè guī lái。

华清宫二首

吴融

四郊飞雪暗云端,唯此宫中落旋干。sì jiāo fēi xuě àn yún duān,wéi cǐ gōng zhōng luò xuán gàn。
绿树碧檐相掩映,无人知道外边寒。lǜ shù bì yán xiāng yǎn yìng,wú rén zhī dào wài biān hán。

华清宫二首

吴融

长生秘殿倚青苍,拟敌金庭不死乡。zhǎng shēng mì diàn yǐ qīng cāng,nǐ dí jīn tíng bù sǐ xiāng。
无奈逝川东去急,秦陵松柏满残阳。wú nài shì chuān dōng qù jí,qín líng sōng bǎi mǎn cán yáng。

金陵怀古

吴融

玉树声沉战舰收,万家冠盖入中州。yù shù shēng chén zhàn jiàn shōu,wàn jiā guān gài rù zhōng zhōu。
只应江令偏惆怅,头白归来是客游。zhǐ yīng jiāng lìng piān chóu chàng,tóu bái guī lái shì kè yóu。

凉思

吴融

松间小槛接波平,月澹烟沉暑气清。sōng jiān xiǎo kǎn jiē bō píng,yuè dàn yān chén shǔ qì qīng。
半夜水禽栖不定,绿荷风动露珠倾。bàn yè shuǐ qín qī bù dìng,lǜ hé fēng dòng lù zhū qīng。

鲛绡

吴融

云供片段月供光,贫女寒机枉自忙。yún gōng piàn duàn yuè gōng guāng,pín nǚ hán jī wǎng zì máng。
莫道不蚕能致此,海边何事有扶桑。mò dào bù cán néng zhì cǐ,hǎi biān hé shì yǒu fú sāng。

吴融

暮去朝来无定期,桑田长被此声移。mù qù cháo lái wú dìng qī,sāng tián zhǎng bèi cǐ shēng yí。
蓬莱若探人间事,一日还应两度知。péng lái ruò tàn rén jiān shì,yī rì hái yīng liǎng dù zhī。

忘忧花

吴融

繁红落尽始凄凉,直道忘忧也未忘。fán hóng luò jǐn shǐ qī liáng,zhí dào wàng yōu yě wèi wàng。
数朵殷红似春在,春愁特此系人肠。shù duǒ yīn hóng shì chūn zài,chūn chóu tè cǐ xì rén cháng。

水鸟

吴融

烟为行止水为家,两两三三睡暖沙。yān wèi xíng zhǐ shuǐ wèi jiā,liǎng liǎng sān sān shuì nuǎn shā。
为谢离鸾兼别鹄,如何禁得向天涯。wèi xiè lí luán jiān bié gǔ,rú hé jìn dé xiàng tiān yá。

杨花

吴融

不斗秾华不占红,自飞晴野雪蒙蒙。bù dòu nóng huá bù zhàn hóng,zì fēi qíng yě xuě méng méng。
百花长恨风吹落,唯有杨花独爱风。bǎi huā zhǎng hèn fēng chuī luò,wéi yǒu yáng huā dú ài fēng。

秋夕楼居

吴融

月里青山淡如画,露中黄叶飒然秋。yuè lǐ qīng shān dàn rú huà,lù zhōng huáng yè sà rán qiū。
危栏倚遍都无寐,只恐星河堕入楼。wēi lán yǐ biàn dōu wú mèi,zhǐ kǒng xīng hé duò rù lóu。

经苻坚墓

吴融

百里烟尘散杳冥,新平一隰草青青。bǎi lǐ yān chén sàn yǎo míng,xīn píng yī xí cǎo qīng qīng。
八公山石君知否,休更中原作彗星。bā gōng shān shí jūn zhī fǒu,xiū gèng zhōng yuán zuò huì xīng。

松江晚泊

吴融

吴台越峤两分津,万万樯乌簇夜云。wú tái yuè jiào liǎng fēn jīn,wàn wàn qiáng wū cù yè yún。
吟尽长江一江月,更无人似谢将军。yín jǐn zhǎng jiāng yī jiāng yuè,gèng wú rén shì xiè jiāng jūn。

送薛学士赴任峡州二首

吴融

负谴虽安不敢安,叠猿声里独之官。fù qiǎn suī ān bù gǎn ān,dié yuán shēng lǐ dú zhī guān。
莫将彩笔闲抛掷,更待淮王诏草看。mò jiāng cǎi bǐ xián pāo zhì,gèng dài huái wáng zhào cǎo kàn。