古诗词

题画柏

吴融

不得月中桂,转思陵上柏。bù dé yuè zhōng guì,zhuǎn sī líng shàng bǎi。
闲取画图看,烦纡果冰释。xián qǔ huà tú kàn,fán yū guǒ bīng shì。
桂生在青冥,万古烟雾隔。guì shēng zài qīng míng,wàn gǔ yān wù gé。
下荫玄兔窟,上映嫦娥魄。xià yīn xuán tù kū,shàng yìng cháng é pò。
圆缺且不常,高低图难测。yuán quē qiě bù cháng,gāo dī tú nán cè。
若非假羽翰,折攀何由得。ruò fēi jiǎ yǔ hàn,zhé pān hé yóu dé。
天远眼虚穿,夜阑头自白。tiān yuǎn yǎn xū chuān,yè lán tóu zì bái。
未知陵上柏,一定不移易。wèi zhī líng shàng bǎi,yī dìng bù yí yì。
有意兼松茂,无情从麝食。yǒu yì jiān sōng mào,wú qíng cóng shè shí。
不在是非间,与人为愤激。bù zài shì fēi jiān,yǔ rén wèi fèn jī。
他年上缣素,今日悬屋壁。tā nián shàng jiān sù,jīn rì xuán wū bì。
灵怪不可知,风雨疑来逼。líng guài bù kě zhī,fēng yǔ yí lái bī。
明朝归故园,唯此同所适。míng cháo guī gù yuán,wéi cǐ tóng suǒ shì。
回首寄团枝,无劳惠消息。huí shǒu jì tuán zhī,wú láo huì xiāo xī。
吴融

吴融

吴融,唐代诗人。字子华,越州山阴(今浙江绍兴)人。吴融生于唐宣宗大中四年(850),卒于唐昭宗天复三年(903),享年五十四岁。他生当晚唐后期,一个较前期更为混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,曾经盛极一时的大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。 吴融的作品>>

猜您喜欢

南迁途中作七首登七盘岭二首

吴融

才非贾傅亦迁官,五月驱羸上七盘。cái fēi jiǎ fù yì qiān guān,wǔ yuè qū léi shàng qī pán。
从此自知身计定,不能回首望长安。cóng cǐ zì zhī shēn jì dìng,bù néng huí shǒu wàng zhǎng ān。

南迁途中作七首登七盘岭二首

吴融

七盘岭上一长号,将谓青天鉴郁陶。qī pán lǐng shàng yī zhǎng hào,jiāng wèi qīng tiān jiàn yù táo。
近日青天都不鉴,七盘应是未高高。jìn rì qīng tiān dōu bù jiàn,qī pán yīng shì wèi gāo gāo。

南迁途中作七首渡汉江初尝鳊鱼有作

吴融

啸父知机先忆鱼,季鹰无事已思鲈。xiào fù zhī jī xiān yì yú,jì yīng wú shì yǐ sī lú。
自惭初识查头味,正是栖栖哭阮涂。zì cán chū shí chá tóu wèi,zhèng shì qī qī kū ruǎn tú。

南迁途中作七首溪翁

吴融

饭稻羹菰晓复昏,碧滩声里长诸孙。fàn dào gēng gū xiǎo fù hūn,bì tān shēng lǐ zhǎng zhū sūn。
应嗟独上涔阳客,排比椒浆奠楚魂。yīng jiē dú shàng cén yáng kè,pái bǐ jiāo jiāng diàn chǔ hún。

南迁途中作七首寄友人

吴融

惊魂往往坐疑飘,便好为文慰寂寥。jīng hún wǎng wǎng zuò yí piāo,biàn hǎo wèi wén wèi jì liáo。
若待清湘葬鱼了,纵然招得不堪招。ruò dài qīng xiāng zàng yú le,zòng rán zhāo dé bù kān zhāo。

南迁途中作七首涂中偶怀

吴融

无路能酬国士恩,短亭寂寂到黄昏。wú lù néng chóu guó shì ēn,duǎn tíng jì jì dào huáng hūn。
回肠一寸危如线,赖得商山未有猿。huí cháng yī cùn wēi rú xiàn,lài dé shāng shān wèi yǒu yuán。

南迁途中作七首访贯休上人

吴融

休公为我设兰汤,方便教人学洗肠。xiū gōng wèi wǒ shè lán tāng,fāng biàn jiào rén xué xǐ cháng。
自觉尘缨顿潇洒,南行不复问沧浪。zì jué chén yīng dùn xiāo sǎ,nán xíng bù fù wèn cāng làng。

鸳鸯

吴融

翠翘红颈覆金衣,滩上双双去又归。cuì qiào hóng jǐng fù jīn yī,tān shàng shuāng shuāng qù yòu guī。
长短死生无两处,可怜黄鹄爱分飞。zhǎng duǎn sǐ shēng wú liǎng chù,kě lián huáng gǔ ài fēn fēi。

酬僧

吴融

玉堂全不限常朝,卧待重城宿雾销。yù táng quán bù xiàn cháng cháo,wò dài zhòng chéng sù wù xiāo。
翻忆故山深雪里,满炉枯柏带烟烧。fān yì gù shān shēn xuě lǐ,mǎn lú kū bǎi dài yān shāo。

买带花樱桃

吴融

粉红轻浅靓妆新,和露和烟别近邻。fěn hóng qīng qiǎn jìng zhuāng xīn,hé lù hé yān bié jìn lín。
万一有情应有恨,一年荣落两家春。wàn yī yǒu qíng yīng yǒu hèn,yī nián róng luò liǎng jiā chūn。

海棠二首

吴融

太尉园林两树春,年年奔走探花人。tài wèi yuán lín liǎng shù chūn,nián nián bēn zǒu tàn huā rén。
今来独倚荆山看,回首长安落战尘。jīn lái dú yǐ jīng shān kàn,huí shǒu zhǎng ān luò zhàn chén。

海棠二首

吴融

云绽霞铺锦水头,占春颜色最风流。yún zhàn xiá pù jǐn shuǐ tóu,zhàn chūn yán sè zuì fēng liú。
若教更近天街种,马上多逢醉五侯。ruò jiào gèng jìn tiān jiē zhǒng,mǎ shàng duō féng zuì wǔ hóu。

送僧上峡归东蜀

吴融

巴字江流一棹回,紫袈裟是禁中裁。bā zì jiāng liú yī zhào huí,zǐ jiā shā shì jìn zhōng cái。
如从十二峰前过,莫赋佳人殊未来。rú cóng shí èr fēng qián guò,mò fù jiā rén shū wèi lái。

秋色

吴融

染不成乾画未销,霏霏拂拂又迢迢。rǎn bù chéng qián huà wèi xiāo,fēi fēi fú fú yòu tiáo tiáo。
曾从建业城边路,蔓草寒烟锁六朝。céng cóng jiàn yè chéng biān lù,màn cǎo hán yān suǒ liù cháo。

自讽

吴融

本是沧洲把钓人,无端三署接清尘。běn shì cāng zhōu bǎ diào rén,wú duān sān shǔ jiē qīng chén。
从来不解长流涕,也渡湘漓作逐臣。cóng lái bù jiě zhǎng liú tì,yě dù xiāng lí zuò zhú chén。