古诗词

忆江南·柳

王琪

江南酒,何处味偏浓。jiāng nán jiǔ,hé chù wèi piān nóng。
醉卧春风深巷里,晓寻香旆小桥东。zuì wò chūn fēng shēn xiàng lǐ,xiǎo xún xiāng pèi xiǎo qiáo dōng。
竹叶满金钟。zhú yè mǎn jīn zhōng。
檀板醉,人面粉生红。tán bǎn zuì,rén miàn fěn shēng hóng。
青杏黄梅朱阁上,鲥鱼苦笋玉盘中。qīng xìng huáng méi zhū gé shàng,shí yú kǔ sǔn yù pán zhōng。
酩酊任愁攻。mǐng dīng rèn chóu gōng。

王琪

王琪:字君玉,生于华阳(今四川成都),徙舒(今安徽庐江)。他是王罕之子、王珪的从兄。北宋政治家、文学家。 王琪的作品>>

猜您喜欢

答永叔问

王琪

班班疏雨寒无定,皎皎圆蟾望欲阑。bān bān shū yǔ hán wú dìng,jiǎo jiǎo yuán chán wàng yù lán。
应在浮云尽深处,更凭丝竹一催看。yīng zài fú yún jǐn shēn chù,gèng píng sī zhú yī cuī kàn。

红梅

王琪

馆娃宫里旧精神,粉瘦琼寒露蕊新。guǎn wá gōng lǐ jiù jīng shén,fěn shòu qióng hán lù ruǐ xīn。
园吏无端偷折去,凤城从此有双身。yuán lì wú duān tōu zhé qù,fèng chéng cóng cǐ yǒu shuāng shēn。

垂虹亭

王琪

红桥跨浪二千尺,桥上危亭在水心。hóng qiáo kuà làng èr qiān chǐ,qiáo shàng wēi tíng zài shuǐ xīn。
六月火云烧万里,夜来风细似秋深。liù yuè huǒ yún shāo wàn lǐ,yè lái fēng xì shì qiū shēn。

绝句

王琪

香溪春老误寻芳,只有愁云映夕阳。xiāng xī chūn lǎo wù xún fāng,zhǐ yǒu chóu yún yìng xī yáng。
今日重来已如此,何须更问海生桑。jīn rì zhòng lái yǐ rú cǐ,hé xū gèng wèn hǎi shēng sāng。

绝句

王琪

正月初弦二月赊,小园春事已如麻。zhèng yuè chū xián èr yuè shē,xiǎo yuán chūn shì yǐ rú má。
强夸力健因移石,不减公忙为种花。qiáng kuā lì jiàn yīn yí shí,bù jiǎn gōng máng wèi zhǒng huā。

暮春游小园

王琪

一丛梅粉褪残妆,涂抹新红上海棠。yī cóng méi fěn tuì cán zhuāng,tú mǒ xīn hóng shàng hǎi táng。
开到荼蘼花事了,丝丝天棘出莓墙。kāi dào tú mí huā shì le,sī sī tiān jí chū méi qiáng。

秋日白鹭亭向夕有感

王琪

白鹭敞西轩,檐宇穷爽垲。bái lù chǎng xī xuān,yán yǔ qióng shuǎng kǎi。
千峰若连环,翠色不可解。qiān fēng ruò lián huán,cuì sè bù kě jiě。
是时天宇旷,六幕无纤霭。shì shí tiān yǔ kuàng,liù mù wú xiān ǎi。
金斗熨秋江,素练横衣带。jīn dòu yùn qiū jiāng,sù liàn héng yī dài。
乾坤清且敛,气象朝昏改。qián kūn qīng qiě liǎn,qì xiàng cháo hūn gǎi。
芦花作雪风,飞舞来沧海。lú huā zuò xuě fēng,fēi wǔ lái cāng hǎi。
九霄汀鹭起,万里樯乌快。jiǔ xiāo tīng lù qǐ,wàn lǐ qiáng wū kuài。
月上三山头,鸟没横塘外。yuè shàng sān shān tóu,niǎo méi héng táng wài。
苍茫洲渚寥,错落星斗大。cāng máng zhōu zhǔ liáo,cuò luò xīng dòu dà。
开尊屏丝竹,披襟向萧籁。kāi zūn píng sī zhú,pī jīn xiàng xiāo lài。
余生本江湖,偃蹇欣所会。yú shēng běn jiāng hú,yǎn jiǎn xīn suǒ huì。
清兴虽自废,苦嗜亦吾累。qīng xīng suī zì fèi,kǔ shì yì wú lèi。
鱼龙凭夜涛,四面忽滂湃。yú lóng píng yè tāo,sì miàn hū pāng pài。
安得燃犀灯,煌煌发水怪。ān dé rán xī dēng,huáng huáng fā shuǐ guài。

咏玉蕊花

王琪

玉蕊生禁林,地崇姿亦贵。yù ruǐ shēng jìn lín,dì chóng zī yì guì。
散漫阴谷中,蓬茨复何异。sàn màn yīn gǔ zhōng,péng cí fù hé yì。
清芬信幽远,素彩非妖丽。qīng fēn xìn yōu yuǎn,sù cǎi fēi yāo lì。
苍烟蔽山日,琼瑶为之晦。cāng yān bì shān rì,qióng yáo wèi zhī huì。
岁久自扶疏,岩深愈凝邃。suì jiǔ zì fú shū,yán shēn yù níng suì。
请观唐相吟,俗眼无轻视。qǐng guān táng xiāng yín,sú yǎn wú qīng shì。

吴中晓寒曲

王琪

大泽穹天莽同色,碧瓦阊门晓花白。dà zé qióng tiān mǎng tóng sè,bì wǎ chāng mén xiǎo huā bái。
石岩左右断行人,洞庭一夜冰千尺。shí yán zuǒ yòu duàn xíng rén,dòng tíng yī yè bīng qiān chǐ。
曾持汉节单于垒,北风如刀割人耳。céng chí hàn jié dān yú lěi,běi fēng rú dāo gē rén ěr。
知怜冻足苦双摧,一生不向遐方履。zhī lián dòng zú kǔ shuāng cuī,yī shēng bù xiàng xiá fāng lǚ。
凭谁赠我紫衣裘,中吴风土清且柔。píng shuí zèng wǒ zǐ yī qiú,zhōng wú fēng tǔ qīng qiě róu。
令严气正天地肃,长歌白苎临寒流。lìng yán qì zhèng tiān dì sù,zhǎng gē bái zhù lín hán liú。
玉兰酒熟金醅溢,太白连云尚殊□。yù lán jiǔ shú jīn pēi yì,tài bái lián yún shàng shū。
书窗半掩昼始开,几日红梅断消息。shū chuāng bàn yǎn zhòu shǐ kāi,jǐ rì hóng méi duàn xiāo xī。

清辉殿观唐明皇山水石字歌

王琪

皇家四叶恢圣功,天临日烛清华戎。huáng jiā sì yè huī shèng gōng,tiān lín rì zhú qīng huá róng。
汉条静治洽柔教,老心稽古开神聪。hàn tiáo jìng zhì qià róu jiào,lǎo xīn jī gǔ kāi shén cōng。
有唐英主称好文,仙毫洒落驱风云。yǒu táng yīng zhǔ chēng hǎo wén,xiān háo sǎ luò qū fēng yún。
壮哉山水有奇字,焕乎八法存翠珉。zhuàng zāi shān shuǐ yǒu qí zì,huàn hū bā fǎ cún cuì mín。
自从弃置咸阳道,藓驳烟滋委宫草。zì cóng qì zhì xián yáng dào,xiǎn bó yān zī wěi gōng cǎo。
天开神赞会休辰,甄收再作皇居宝。tiān kāi shén zàn huì xiū chén,zhēn shōu zài zuò huáng jū bǎo。
如何沦弃三百春,迎逢睿鉴来紫宸。rú hé lún qì sān bǎi chūn,yíng féng ruì jiàn lái zǐ chén。
奎钩粲粲光华动,群玉森森气象新。kuí gōu càn càn guāng huá dòng,qún yù sēn sēn qì xiàng xīn。
丹籞春妍瑞霭深,文梁藻栋结芳林。dān yù chūn yán ruì ǎi shēn,wén liáng zǎo dòng jié fāng lín。
鸿翔凤翥径方丈,杯流泉涌蒙亲临。hóng xiáng fèng zhù jìng fāng zhàng,bēi liú quán yǒng méng qīn lín。
鲰臣荣幸从金舆,钩婉魂惊拭目初。zōu chén róng xìng cóng jīn yú,gōu wǎn hún jīng shì mù chū。
多惭揽笔非清藻,唯庆千龄际帝图。duō cán lǎn bǐ fēi qīng zǎo,wéi qìng qiān líng jì dì tú。

题招隐寺

王琪

苍崖何蟠回,尝为隐君宅。cāng yá hé pán huí,cháng wèi yǐn jūn zhái。
孰谓人琴亡,松风正萧瑟。shú wèi rén qín wáng,sōng fēng zhèng xiāo sè。
花闲雪英舞,鹿去岩泉冽。huā xián xuě yīng wǔ,lù qù yán quán liè。
经声草堂迥,天香中夜发。jīng shēng cǎo táng jiǒng,tiān xiāng zhōng yè fā。
月落山气深,清猿啸亦绝。yuè luò shān qì shēn,qīng yuán xiào yì jué。
如何人外迹,轻为世网别。rú hé rén wài jì,qīng wèi shì wǎng bié。
2612