古诗词

初夏即事寄鲁望

皮日休

夏景恬且旷,远人疾初平。xià jǐng tián qiě kuàng,yuǎn rén jí chū píng。
黄鸟语方熟,紫桐阴正清。huáng niǎo yǔ fāng shú,zǐ tóng yīn zhèng qīng。
廨宇有幽处,私游无定程。xiè yǔ yǒu yōu chù,sī yóu wú dìng chéng。
归来闭双关,亦忘枯与荣。guī lái bì shuāng guān,yì wàng kū yǔ róng。
土室作深谷,藓垣为干城。tǔ shì zuò shēn gǔ,xiǎn yuán wèi gàn chéng。
?杉突杝架,迸笋支檐楹。shān tū lí jià,bèng sǔn zhī yán yíng。
片石共坐稳,病鹤同喜晴。piàn shí gòng zuò wěn,bìng hè tóng xǐ qíng。
瘿木四五器,筇杖一两茎。yǐng mù sì wǔ qì,qióng zhàng yī liǎng jīng。
泉为葛天味,松作羲皇声。quán wèi gé tiān wèi,sōng zuò xī huáng shēng。
或看名画彻,或吟闲诗成。huò kàn míng huà chè,huò yín xián shī chéng。
忽枕素琴睡,时把仙书行。hū zhěn sù qín shuì,shí bǎ xiān shū xíng。
自然寡俦侣,莫说更纷争。zì rán guǎ chóu lǚ,mò shuō gèng fēn zhēng。
具区包地髓,震泽含天英。jù qū bāo dì suǐ,zhèn zé hán tiān yīng。
粤从三让来,俊造纷然生。yuè cóng sān ràng lái,jùn zào fēn rán shēng。
顾予客兹地,薄我皆为伧。gù yǔ kè zī dì,báo wǒ jiē wèi cāng。
唯有陆夫子,尽力提客卿。wéi yǒu lù fū zi,jǐn lì tí kè qīng。
各负出俗才,俱怀超世情。gè fù chū sú cái,jù huái chāo shì qíng。
驻我一栈车,啜君数藜羹。zhù wǒ yī zhàn chē,chuài jūn shù lí gēng。
敲门若我访,倒屣欣逢迎。qiāo mén ruò wǒ fǎng,dào xǐ xīn féng yíng。
胡饼蒸甚熟,貊盘举尤轻。hú bǐng zhēng shén shú,mò pán jǔ yóu qīng。
茗脆不禁炙,酒肥或难倾。míng cuì bù jìn zhì,jiǔ féi huò nán qīng。
扫除就藤下,移榻寻虚明。sǎo chú jiù téng xià,yí tà xún xū míng。
唯共陆夫子,醉与天壤并。wéi gòng lù fū zi,zuì yǔ tiān rǎng bìng。
皮日休

皮日休

皮日休,字袭美,一字逸少,生于公元834至839年间,卒于公元902年以后。曾居住在鹿门山,自号鹿门子,又号间气布衣、醉吟先生。晚唐文学家、散文家,与陆龟蒙齐名,世称“皮陆“。今湖北天门人(《北梦琐言》),汉族。咸通八年(867)进士及第,在唐时历任苏州军事判官(《吴越备史》)、著作佐郎、太常博士、毗陵副使。后参加黄巢起义,或言“陷巢贼中”(《唐才子传》),任翰林学士,起义失败后不知所踪。诗文兼有奇朴二态,且多为同情民间疾苦之作。《新唐书·艺文志》录有《皮日休集》、《皮子》、《皮氏鹿门家钞》多部。 皮日休的作品>>

猜您喜欢

咏白莲

皮日休

腻于琼粉白于脂,京兆夫人未画眉。nì yú qióng fěn bái yú zhī,jīng zhào fū rén wèi huà méi。
静婉舞偷将动处,西施颦效半开时。jìng wǎn wǔ tōu jiāng dòng chù,xī shī pín xiào bàn kāi shí。
通宵带露妆难洗,尽日凌波步不移。tōng xiāo dài lù zhuāng nán xǐ,jǐn rì líng bō bù bù yí。
愿作水仙无别意,年年图与此花期。yuàn zuò shuǐ xiān wú bié yì,nián nián tú yǔ cǐ huā qī。

咏白莲

皮日休

细嗅深看暗断肠,从今无意爱红芳。xì xiù shēn kàn àn duàn cháng,cóng jīn wú yì ài hóng fāng。
折来只合琼为客,把种应须玉甃塘。zhé lái zhǐ hé qióng wèi kè,bǎ zhǒng yīng xū yù zhòu táng。
向日但疑酥滴水,含风浑讶雪生香。xiàng rì dàn yí sū dī shuǐ,hán fēng hún yà xuě shēng xiāng。
吴王台下开多少,遥似西施上素妆。wú wáng tái xià kāi duō shǎo,yáo shì xī shī shàng sù zhuāng。

伤小女

皮日休

一岁犹未满,九泉何太深。yī suì yóu wèi mǎn,jiǔ quán hé tài shēn。
唯馀卷书草,相对共伤心。wéi yú juǎn shū cǎo,xiāng duì gòng shāng xīn。

皮日休

万顷湖天碧,一星飞鹭白。wàn qǐng hú tiān bì,yī xīng fēi lù bái。
此时放怀望,不厌为浮客。cǐ shí fàng huái wàng,bù yàn wèi fú kè。

闲夜酒醒

皮日休

醒来山月高,孤枕群书里。xǐng lái shān yuè gāo,gū zhěn qún shū lǐ。
酒渴漫思茶,山童呼不起。jiǔ kě màn sī chá,shān tóng hū bù qǐ。

和鲁望风人诗三首

皮日休

刻石书离恨,因成别后悲。kè shí shū lí hèn,yīn chéng bié hòu bēi。
莫言春茧薄,犹有万重思。mò yán chūn jiǎn báo,yóu yǒu wàn zhòng sī。

和鲁望风人诗三首

皮日休

镂出容刀饰,亲逢巧笑难。lòu chū róng dāo shì,qīn féng qiǎo xiào nán。
日中骚客佩,争奈即阑干。rì zhōng sāo kè pèi,zhēng nài jí lán gàn。

和鲁望风人诗三首

皮日休

江上秋声起,从来浪得名。jiāng shàng qiū shēng qǐ,cóng lái làng dé míng。
逆风犹挂席,若不会凡情。nì fēng yóu guà xí,ruò bù huì fán qíng。

古函关

皮日休

破落古关城,犹能扼帝京。pò luò gǔ guān chéng,yóu néng è dì jīng。
今朝行客过,不待晓鸡鸣。jīn cháo xíng kè guò,bù dài xiǎo jī míng。

聪明泉

皮日休

一勺如琼液,将愚拟望贤。yī sháo rú qióng yè,jiāng yú nǐ wàng xián。
欲知心不变,还似饮贪泉。yù zhī xīn bù biàn,hái shì yǐn tān quán。

史处士

皮日休

山期须早赴,世累莫迟留。shān qī xū zǎo fù,shì lèi mò chí liú。
忽遇狂风起,闲心不自由。hū yù kuáng fēng qǐ,xián xīn bù zì yóu。

芳草渡

皮日休

溪南越乡音,古柳渡江深。xī nán yuè xiāng yīn,gǔ liǔ dù jiāng shēn。
日晚无来客,闲船系绿阴。rì wǎn wú lái kè,xián chuán xì lǜ yīn。

古宫词三首

皮日休

楼殿倚明月,参差如乱峰。lóu diàn yǐ míng yuè,cān chà rú luàn fēng。
宫花半夜发,不待景阳钟。gōng huā bàn yè fā,bù dài jǐng yáng zhōng。

古宫词三首

皮日休

闲骑小步马,独绕万年枝。xián qí xiǎo bù mǎ,dú rào wàn nián zhī。
尽日看花足,君王自不知。jǐn rì kàn huā zú,jūn wáng zì bù zhī。

古宫词三首

皮日休

玉枕寐不足,宫花空触檐。yù zhěn mèi bù zú,gōng huā kōng chù yán。
梁间燕不睡,应怪夜明帘。liáng jiān yàn bù shuì,yīng guài yè míng lián。