古诗词

冰柱

刘叉

师干久不息,农为兵兮民重嗟。shī gàn jiǔ bù xī,nóng wèi bīng xī mín zhòng jiē。
骚然县宇,土崩水溃。sāo rán xiàn yǔ,tǔ bēng shuǐ kuì。
畹中无熟谷,垄上无桑麻。wǎn zhōng wú shú gǔ,lǒng shàng wú sāng má。
王春判序,百卉茁甲含葩。wáng chūn pàn xù,bǎi huì zhuó jiǎ hán pā。
有客避兵奔游僻,跋履险阨至三巴。yǒu kè bì bīng bēn yóu pì,bá lǚ xiǎn è zhì sān bā。
貂裘蒙茸已敝缕,鬓发蓬舥。diāo qiú méng rōng yǐ bì lǚ,bìn fā péng pā。
雀惊鼠伏,宁遑安处。què jīng shǔ fú,níng huáng ān chù。
独卧旅舍无好梦,更堪走风沙。dú wò lǚ shě wú hǎo mèng,gèng kān zǒu fēng shā。
天人一夜剪瑛琭,诘旦都成六出花。tiān rén yī yè jiǎn yīng lù,jí dàn dōu chéng liù chū huā。
南亩未盈尺,纤片乱舞空纷拿。nán mǔ wèi yíng chǐ,xiān piàn luàn wǔ kōng fēn ná。
旋落旋逐朝暾化,檐间冰柱若削出交加。xuán luò xuán zhú cháo tūn huà,yán jiān bīng zhù ruò xuē chū jiāo jiā。
或低或昂,小大莹洁。huò dī huò áng,xiǎo dà yíng jié。
随势无等差,始疑玉龙下界来人世。suí shì wú děng chà,shǐ yí yù lóng xià jiè lái rén shì。
齐向茅檐布爪牙,又疑汉高帝。qí xiàng máo yán bù zhǎo yá,yòu yí hàn gāo dì。
西方未斩蛇,人不识,谁为当风杖莫邪。xī fāng wèi zhǎn shé,rén bù shí,shuí wèi dāng fēng zhàng mò xié。
铿镗冰有韵,的皪玉无瑕。kēng tāng bīng yǒu yùn,de lì yù wú xiá。
不为四时雨,徒于道路成泥柤。bù wèi sì shí yǔ,tú yú dào lù chéng ní zhā。
不为九江浪,徒为汨没天之涯。bù wèi jiǔ jiāng làng,tú wèi mì méi tiān zhī yá。
不为双井水,满瓯泛泛烹春茶。bù wèi shuāng jǐng shuǐ,mǎn ōu fàn fàn pēng chūn chá。
不为中山浆,清新馥鼻盈百车。bù wèi zhōng shān jiāng,qīng xīn fù bí yíng bǎi chē。
不为池与沼,养鱼种芰成霪䨟。bù wèi chí yǔ zhǎo,yǎng yú zhǒng jì chéng yín wā。
不为醴泉与甘露,使名异瑞世俗夸。bù wèi lǐ quán yǔ gān lù,shǐ míng yì ruì shì sú kuā。
特禀朝澈气,洁然自许靡间其迩遐。tè bǐng cháo chè qì,jié rán zì xǔ mí jiān qí ěr xiá。
森然气结一千里,滴沥声沈十万家。sēn rán qì jié yī qiān lǐ,dī lì shēng shěn shí wàn jiā。
明也虽小,暗之大不可遮。míng yě suī xiǎo,àn zhī dà bù kě zhē。
勿被曲瓦,直下不能抑群邪。wù bèi qū wǎ,zhí xià bù néng yì qún xié。
奈何时逼,不得时在我目中。nài hé shí bī,bù dé shí zài wǒ mù zhōng。
倏然漂去无馀㱔,自是成毁任天理。shū rán piāo qù wú yú xiē,zì shì chéng huǐ rèn tiān lǐ。
天于此物岂宜有忒赊,反令井蛙壁虫变容易。tiān yú cǐ wù qǐ yí yǒu tè shē,fǎn lìng jǐng wā bì chóng biàn róng yì。
背人缩首竞呀呀,我愿天子回造化。bèi rén suō shǒu jìng ya ya,wǒ yuàn tiān zi huí zào huà。
藏之韫椟玩之生光华。cáng zhī yùn dú wán zhī shēng guāng huá。
刘叉

刘叉

刘叉,唐代诗人。生卒年、字号、籍贯等均不详。活动在元和年代。他以“任气”著称,喜评论时人。韩愈善接天下士,他慕名前往,赋《冰柱》、《雪车》二诗,名出卢仝、孟郊二人之上。后因不满韩愈为谀墓之文,攫取其为墓铭所得之金而去,归齐鲁,不知所终。 刘叉的作品>>

猜您喜欢

代牛言

刘叉

渴饮颍水流,饿喘吴门月。kě yǐn yǐng shuǐ liú,è chuǎn wú mén yuè。
黄金如可种,我力终不竭。huáng jīn rú kě zhǒng,wǒ lì zhōng bù jié。

莫问卜

刘叉

莫问卜,人生吉凶皆自速。mò wèn bo,rén shēng jí xiōng jiē zì sù。
伏羲文王若无死,今人不为古人哭。fú xī wén wáng ruò wú sǐ,jīn rén bù wèi gǔ rén kū。

观八骏图

刘叉

穆王八骏走不歇,海外去寻长日月。mù wáng bā jùn zǒu bù xiē,hǎi wài qù xún zhǎng rì yuè。
五云望断阿母宫,归来落得新白发。wǔ yún wàng duàn ā mǔ gōng,guī lái luò dé xīn bái fā。

经战地

刘叉

杀气不上天,阴风吹雨血。shā qì bù shàng tiān,yīn fēng chuī yǔ xuè。
冤魂不入地,髑髅哭沙月。yuān hún bù rù dì,dú lóu kū shā yuè。
人命固有常,此地何夭折。rén mìng gù yǒu cháng,cǐ dì hé yāo zhé。

烈士

刘叉

烈士或爱金,爱金不为贫。liè shì huò ài jīn,ài jīn bù wèi pín。
义死天亦许,利生鬼亦嗔。yì sǐ tiān yì xǔ,lì shēng guǐ yì chēn。
胡为轻薄儿,使酒杀平人。hú wèi qīng báo ér,shǐ jiǔ shā píng rén。

狂夫

刘叉

大妻唱舜歌,小妻鼓湘瑟。dà qī chàng shùn gē,xiǎo qī gǔ xiāng sè。
狂夫游冶归,端坐仍作色。kuáng fū yóu yě guī,duān zuò réng zuò sè。
不读关雎篇,安知后妃德。bù dú guān jū piān,ān zhī hòu fēi dé。

饿咏

刘叉

文王久不出,贤士如土贱。wén wáng jiǔ bù chū,xián shì rú tǔ jiàn。
妻孥从饿死,敢爱黄金篆。qī nú cóng è sǐ,gǎn ài huáng jīn zhuàn。

爱碣山石

刘叉

碣石何青青,挽我双眼睛。jié shí hé qīng qīng,wǎn wǒ shuāng yǎn jīng。
爱尔多古峭,不到人间行。ài ěr duō gǔ qiào,bù dào rén jiān xíng。

与孟东野

刘叉

寒衣草木皮,饥饭葵藿根。hán yī cǎo mù pí,jī fàn kuí huò gēn。
不为孟夫子,岂识市井门。bù wèi mèng fū zi,qǐ shí shì jǐng mén。

姚秀才爱予小剑因赠

刘叉

一条古时水,向我手心流。yī tiáo gǔ shí shuǐ,xiàng wǒ shǒu xīn liú。
临行泻赠君,勿薄细碎雠。lín xíng xiè zèng jūn,wù báo xì suì chóu。

老恨

刘叉

雪打杉松残,补书书不完。xuě dǎ shān sōng cán,bǔ shū shū bù wán。
懒学渭上翁,辛苦把钓竿。lǎn xué wèi shàng wēng,xīn kǔ bǎ diào gān。
2612