古诗词

送李少宾赴举

皎然

岂谓江南别,心如塞上行。qǐ wèi jiāng nán bié,xīn rú sāi shàng xíng。
苦云摇阵色,乱木搅秋声。kǔ yún yáo zhèn sè,luàn mù jiǎo qiū shēng。
周谷雨未散,汉河流尚横。zhōu gǔ yǔ wèi sàn,hàn hé liú shàng héng。
春司迟尔策,方用静妖兵。chūn sī chí ěr cè,fāng yòng jìng yāo bīng。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

赋得谢墅送王长史

皎然

世业西山墅,移家长我身。shì yè xī shān shù,yí jiā zhǎng wǒ shēn。
萧疏遗树老,寂寞废田春。xiāo shū yí shù lǎo,jì mò fèi tián chūn。
车巷伤前辙,篱沟忆旧邻。chē xiàng shāng qián zhé,lí gōu yì jiù lín。
何堪再过日,更送北归人。hé kān zài guò rì,gèng sòng běi guī rén。

夏日同崔使君论登城楼赋得远山

皎然

远山湖上小,青翠望依稀。yuǎn shān hú shàng xiǎo,qīng cuì wàng yī xī。
才向窗中列,还从林表微。cái xiàng chuāng zhōng liè,hái cóng lín biǎo wēi。
色浓春草在,峰起夏云归。sè nóng chūn cǎo zài,fēng qǐ xià yún guī。
不是蓬莱岛,如何人去稀。bù shì péng lái dǎo,rú hé rén qù xī。

咏数探得七

皎然

邹子谭天岁,黄童对日年。zōu zi tán tiān suì,huáng tóng duì rì nián。
求真初作传,鍊魄已成仙。qiú zhēn chū zuò chuán,liàn pò yǐ chéng xiān。
鹤驾迎缑岭,星桥下蜀川。hè jià yíng gōu lǐng,xīng qiáo xià shǔ chuān。
逢君竹林客,相对弄清弦。féng jūn zhú lín kè,xiāng duì nòng qīng xián。

赋颜氏古今一事得晋仙传送颜逸

皎然

曾看颜氏传,多记晋时仙。céng kàn yán shì chuán,duō jì jìn shí xiān。
却忆桐君老,俱还桂父年。què yì tóng jūn lǎo,jù hái guì fù nián。
青春留鬓发,白日向云烟。qīng chūn liú bìn fā,bái rì xiàng yún yān。
远别赍遗简,囊中有几篇。yuǎn bié jī yí jiǎn,náng zhōng yǒu jǐ piān。

赋得石梁泉送崔逵

皎然

架石通霞壁,悬崖散碧沙。jià shí tōng xiá bì,xuán yá sàn bì shā。
天晴虹影渡,风细练文斜。tiān qíng hóng yǐng dù,fēng xì liàn wén xié。
举陟幽期阻,沿洄客意赊。jǔ zhì yōu qī zǔ,yán huí kè yì shē。
河梁非此路,别恨亦无涯。hé liáng fēi cǐ lù,bié hèn yì wú yá。

赋得夜雨滴空阶送陆羽归龙山

皎然

闲阶夜雨滴,偏入别情中。xián jiē yè yǔ dī,piān rù bié qíng zhōng。
断续清猿应,淋漓候馆空。duàn xù qīng yuán yīng,lín lí hòu guǎn kōng。
气令烦虑散,时与早秋同。qì lìng fán lǜ sàn,shí yǔ zǎo qiū tóng。
归客龙山道,东来杂好风。guī kè lóng shān dào,dōng lái zá hǎo fēng。

赋得灯心送李侍御萼

皎然

灯心生众草,因有始知芳。dēng xīn shēng zhòng cǎo,yīn yǒu shǐ zhī fāng。
彩妓窗偏丽,金桃动更香。cǎi jì chuāng piān lì,jīn táo dòng gèng xiāng。
花惊春未尽,焰喜夜初长。huā jīng chūn wèi jǐn,yàn xǐ yè chū zhǎng。
别后空离室,何人借末光。bié hòu kōng lí shì,hé rén jiè mò guāng。

赋得竹如意送详师赴讲

皎然

缥竹湘南美,吾师尚毁形。piāo zhú xiāng nán měi,wú shī shàng huǐ xíng。
仍留负霜节,不变在林青。réng liú fù shuāng jié,bù biàn zài lín qīng。
每入杨枝手,因谈贝叶经。měi rù yáng zhī shǒu,yīn tán bèi yè jīng。
谁期沃州讲,持此别东亭。shuí qī wò zhōu jiǎng,chí cǐ bié dōng tíng。

听素法师讲法华经

皎然

法子出西秦,名齐漆道人。fǎ zi chū xī qín,míng qí qī dào rén。
才敷药草义,便见雪山春。cái fū yào cǎo yì,biàn jiàn xuě shān chūn。
护讲龙来远,闻经鹤下频。hù jiǎng lóng lái yuǎn,wén jīng hè xià pín。
应机如一雨,谁不涤心尘。yīng jī rú yī yǔ,shuí bù dí xīn chén。

咏扬上人座右画松

皎然

写得长松意,千寻数尺中。xiě dé zhǎng sōng yì,qiān xún shù chǐ zhōng。
翠阴疑背日,寒色欲生风。cuì yīn yí bèi rì,hán sè yù shēng fēng。
真树孤标在,高人立操同。zhēn shù gū biāo zài,gāo rén lì cāo tóng。
一枝遥可折,吾欲问生公。yī zhī yáo kě zhé,wú yù wèn shēng gōng。

夏日

皎然

片雨拂檐楹,烦襟四坐清。piàn yǔ fú yán yíng,fán jīn sì zuò qīng。
霏微过麦陇,萧散傍莎城。fēi wēi guò mài lǒng,xiāo sàn bàng shā chéng。
静爱和花落,幽闻入竹声。jìng ài hé huā luò,yōu wén rù zhú shēng。
朝观趣无限,高咏寄深情。cháo guān qù wú xiàn,gāo yǒng jì shēn qíng。

仙女台

皎然

寂寂旧桑田,谁家女得仙。jì jì jiù sāng tián,shuí jiā nǚ dé xiān。
应无鸡犬在,空有子孙传。yīng wú jī quǎn zài,kōng yǒu zi sūn chuán。
古木花犹发,荒台路未迁。gǔ mù huā yóu fā,huāng tái lù wèi qiān。
暮来云一片,疑是欲归年。mù lái yún yī piàn,yí shì yù guī nián。

拟长安春词

皎然

春信在河源,春风荡妾魂。chūn xìn zài hé yuán,chūn fēng dàng qiè hún。
春歌杂鶗鴂,春梦绕轘辕。chūn gē zá tí jué,chūn mèng rào huán yuán。
春絮愁偏满,春丝闷更繁。chūn xù chóu piān mǎn,chūn sī mèn gèng fán。
春期不可定,春曲懒新翻。chūn qī bù kě dìng,chūn qū lǎn xīn fān。

哭觉上人

皎然

忆君南适越,不作买山期。yì jūn nán shì yuè,bù zuò mǎi shān qī。
昨得耶溪信,翻为逝水悲。zuó dé yé xī xìn,fān wèi shì shuǐ bēi。
神交如可见,生尽杳难思。shén jiāo rú kě jiàn,shēng jǐn yǎo nán sī。
白日东林下,空怀步影时。bái rì dōng lín xià,kōng huái bù yǐng shí。

题馀不溪废寺

皎然

武原离乱后,真界积尘埃。wǔ yuán lí luàn hòu,zhēn jiè jī chén āi。
残月生秋水,悲风起故台。cán yuè shēng qiū shuǐ,bēi fēng qǐ gù tái。
居人今已尽,栖鸽暝还来。jū rén jīn yǐ jǐn,qī gē míng hái lái。
不到无生理,应堪赋七哀。bù dào wú shēng lǐ,yīng kān fù qī āi。