古诗词

赠李中丞洪一首

皎然

深沈阃外略,奕世当荣寄。shēn shěn kǔn wài lüè,yì shì dāng róng jì。
地裂大将封,家传介圭瑞。dì liè dà jiāng fēng,jiā chuán jiè guī ruì。
至今漳河俗,犹受仁人赐。zhì jīn zhāng hé sú,yóu shòu rén rén cì。
公初镇惟邢,决胜无精兵。gōng chū zhèn wéi xíng,jué shèng wú jīng bīng。
重围逼大敌,六月守孤城。zhòng wéi bī dà dí,liù yuè shǒu gū chéng。
政用仁恕立,恩由赏罚明。zhèng yòng rén shù lì,ēn yóu shǎng fá míng。
遂令麾下士,感德不顾生。suì lìng huī xià shì,gǎn dé bù gù shēng。
于时闻王师,诸将兵颇黩。yú shí wén wáng shī,zhū jiāng bīng pǒ dú。
天子狩南汉,烟尘满函谷。tiān zi shòu nán hàn,yān chén mǎn hán gǔ。
纯臣独耿介,下士多反覆。chún chén dú gěng jiè,xià shì duō fǎn fù。
明公仗忠节,一言感万夫。míng gōng zhàng zhōng jié,yī yán gǎn wàn fū。
物性如蒺藜,化作春兰敷。wù xìng rú jí lí,huà zuò chūn lán fū。
见说金被烁,终期玉有瑜。jiàn shuō jīn bèi shuò,zhōng qī yù yǒu yú。
移官万里道,君子情何如。yí guān wàn lǐ dào,jūn zi qíng hé rú。
伊昔避事心,乃是方袍客。yī xī bì shì xīn,nǎi shì fāng páo kè。
顿了空王旨,仍高致君策。dùn le kōng wáng zhǐ,réng gāo zhì jūn cè。
安知七十年,一朝值宗伯。ān zhī qī shí nián,yī cháo zhí zōng bó。
言如及清风,醒然开我怀。yán rú jí qīng fēng,xǐng rán kāi wǒ huái。
宴息与游乐,不将衣褐乖。yàn xī yǔ yóu lè,bù jiāng yī hè guāi。
海底取明月,鲸波不可度。hǎi dǐ qǔ míng yuè,jīng bō bù kě dù。
上有巨蟒吞,下有毒龙护。shàng yǒu jù mǎng tūn,xià yǒu dú lóng hù。
一与吾师言,乃于中心悟。yī yǔ wú shī yán,nǎi yú zhōng xīn wù。
咄哉冥冥子,胡为自尘污。duō zāi míng míng zi,hú wèi zì chén wū。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

答李侍御问

皎然

入道曾经离乱前,长干古寺住多年。rù dào céng jīng lí luàn qián,zhǎng gàn gǔ sì zhù duō nián。
爱贫唯制莲花足,取性闲书树叶篇。ài pín wéi zhì lián huā zú,qǔ xìng xián shū shù yè piān。
自笑不归看石榜,谁高无事弄苔泉。zì xiào bù guī kàn shí bǎng,shuí gāo wú shì nòng tái quán。
身外空名何足问,吾心已出第三禅。shēn wài kōng míng hé zú wèn,wú xīn yǐ chū dì sān chán。

奉酬李员外使君嘉祐苏台屏营居春首有怀

皎然

昔岁为邦初未识,今朝休沐始相亲。xī suì wèi bāng chū wèi shí,jīn cháo xiū mù shǐ xiāng qīn。
移家水巷贫依静,种柳风窗欲占春。yí jiā shuǐ xiàng pín yī jìng,zhǒng liǔ fēng chuāng yù zhàn chūn。
诗思先邀乌府客,山情还访白楼人。shī sī xiān yāo wū fǔ kè,shān qíng hái fǎng bái lóu rén。
登临许作烟霞伴,高在方袍间幅巾。dēng lín xǔ zuò yān xiá bàn,gāo zài fāng páo jiān fú jīn。

和李舍人使君纾题云明府道室

皎然

许令如今道姓云,曾经西岳事桐君。xǔ lìng rú jīn dào xìng yún,céng jīng xī yuè shì tóng jūn。
流霞手把应怜寿,黄鹤心期拟作群。liú xiá shǒu bǎ yīng lián shòu,huáng hè xīn qī nǐ zuò qún。
金箓时教弟子检,砂床不遣世人闻。jīn lù shí jiào dì zi jiǎn,shā chuáng bù qiǎn shì rén wén。
桂阳亦是神仙守,分别无嗟两地分。guì yáng yì shì shén xiān shǒu,fēn bié wú jiē liǎng dì fēn。

奉和陆中丞使君长源寒食日作

皎然

寒食江天气最清,庾公晨望动高情。hán shí jiāng tiān qì zuì qīng,yǔ gōng chén wàng dòng gāo qíng。
因逢内火千家静,便睹行春万木荣。yīn féng nèi huǒ qiān jiā jìng,biàn dǔ xíng chūn wàn mù róng。
深浅山容飞雨细,萦纡水态拂云轻。shēn qiǎn shān róng fēi yǔ xì,yíng yū shuǐ tài fú yún qīng。
腰章本郡谁相似,数日临人政已成。yāo zhāng běn jùn shuí xiāng shì,shù rì lín rén zhèng yǐ chéng。

赠和评事判官

皎然

廷评年少法家流,心似澄江月正秋。tíng píng nián shǎo fǎ jiā liú,xīn shì chéng jiāng yuè zhèng qiū。
学究天人知远识,权分盐铁许良筹。xué jiū tiān rén zhī yuǎn shí,quán fēn yán tiě xǔ liáng chóu。
春风忆酒乌家近,好月论禅谢寺幽。chūn fēng yì jiǔ wū jiā jìn,hǎo yuè lùn chán xiè sì yōu。
清白比来谁见赏,怜君独有富人侯。qīng bái bǐ lái shuí jiàn shǎng,lián jūn dú yǒu fù rén hóu。

寻天目徐君

皎然

常见仙翁变姓名,岂知松子号初平。cháng jiàn xiān wēng biàn xìng míng,qǐ zhī sōng zi hào chū píng。
逢人不道往来处,卖药还将鸡犬行。féng rén bù dào wǎng lái chù,mài yào hái jiāng jī quǎn xíng。
独鹤天边俱得性,浮云世上共无情。dú hè tiān biān jù dé xìng,fú yún shì shàng gòng wú qíng。
三花落地君犹在,笑抚安期昨日生。sān huā luò dì jūn yóu zài,xiào fǔ ān qī zuó rì shēng。

同李著作纵题尘外上人院

皎然

百缘唯有什公瓶,万法但看一字经。bǎi yuán wéi yǒu shén gōng píng,wàn fǎ dàn kàn yī zì jīng。
从遣鸟喧心不动,任教香醉境常冥。cóng qiǎn niǎo xuān xīn bù dòng,rèn jiào xiāng zuì jìng cháng míng。
莲花天昼浮云卷,贝叶宫春好月停。lián huā tiān zhòu fú yún juǎn,bèi yè gōng chūn hǎo yuè tíng。
禅伴欲邀何著作,空音宜向夜中听。chán bàn yù yāo hé zhù zuò,kōng yīn yí xiàng yè zhōng tīng。

题周谏别业

皎然

隐身苕上欲如何,不著青袍爱绿萝。yǐn shēn sháo shàng yù rú hé,bù zhù qīng páo ài lǜ luó。
柳巷任疏容马入,水篱从破许船过。liǔ xiàng rèn shū róng mǎ rù,shuǐ lí cóng pò xǔ chuán guò。
昂藏独鹤闲心远,寂历秋花野意多。áng cáng dú hè xián xīn yuǎn,jì lì qiū huā yě yì duō。
若访禅斋遥可见,竹窗书幌共烟波。ruò fǎng chán zhāi yáo kě jiàn,zhú chuāng shū huǎng gòng yān bō。

晚春寻桃源观

皎然

武陵何处访仙乡,古观云根路已荒。wǔ líng hé chù fǎng xiān xiāng,gǔ guān yún gēn lù yǐ huāng。
细草拥坛人迹绝,落花沈涧水流香。xì cǎo yōng tán rén jì jué,luò huā shěn jiàn shuǐ liú xiāng。
山深有雨寒犹在,松老无风韵亦长。shān shēn yǒu yǔ hán yóu zài,sōng lǎo wú fēng yùn yì zhǎng。
全觉此身离俗境,玄机亦可照迷方。quán jué cǐ shēn lí sú jìng,xuán jī yì kě zhào mí fāng。

送皇甫侍御曾还丹阳别业

皎然

云阳别夜忆春耕,花发菱湖问去程。yún yáng bié yè yì chūn gēng,huā fā líng hú wèn qù chéng。
积水悠扬何处梦,乱山稠叠此时情。jī shuǐ yōu yáng hé chù mèng,luàn shān chóu dié cǐ shí qíng。
将离有月教弦断,赠远无兰觉意轻。jiāng lí yǒu yuè jiào xián duàn,zèng yuǎn wú lán jué yì qīng。
朝右要君持汉典,明年北墅可须营。cháo yòu yào jūn chí hàn diǎn,míng nián běi shù kě xū yíng。

白蘋洲送洛阳李丞使还

皎然

蘋洲北望楚山重,千里回轺止一封。píng zhōu běi wàng chǔ shān zhòng,qiān lǐ huí yáo zhǐ yī fēng。
临水情来还共载,看花醉去更相从。lín shuǐ qíng lái hái gòng zài,kàn huā zuì qù gèng xiāng cóng。
罢官风渚何时别,寄隐云阳几处逢。bà guān fēng zhǔ hé shí bié,jì yǐn yún yáng jǐ chù féng。
后会那应似畴昔,年年觉老雪山容。hòu huì nà yīng shì chóu xī,nián nián jué lǎo xuě shān róng。

送演上人之抚州觐使君叔

皎然

临川内史怜诸谢,尔在生缘比惠宗。lín chuān nèi shǐ lián zhū xiè,ěr zài shēng yuán bǐ huì zōng。
远别应将秦本去,幽寻定有楚僧逢。yuǎn bié yīng jiāng qín běn qù,yōu xún dìng yǒu chǔ sēng féng。
停船夜坐亲孤月,把锡秋行入乱峰。tíng chuán yè zuò qīn gū yuè,bǎ xī qiū xíng rù luàn fēng。
便道须过大师寺,白莲池上访高踪。biàn dào xū guò dà shī sì,bái lián chí shàng fǎng gāo zōng。

送大宝上人归楚山

皎然

厌上乌桥送别频,湖光烂熳望行人。yàn shàng wū qiáo sòng bié pín,hú guāng làn màn wàng xíng rén。
欲将夜舸陪嘉月,肯住空林伴老身。yù jiāng yè gě péi jiā yuè,kěn zhù kōng lín bàn lǎo shēn。
独鹤翩翻飞不定,归云萧散会无因。dú hè piān fān fēi bù dìng,guī yún xiāo sàn huì wú yīn。
从何得道怀惆怅,莫是人间屡见春。cóng hé dé dào huái chóu chàng,mò shì rén jiān lǚ jiàn chūn。

送如献上人游长安

皎然

关中四子教犹存,见说新经待尔翻。guān zhōng sì zi jiào yóu cún,jiàn shuō xīn jīng dài ěr fān。
为法应过七祖寺,忘名不到五侯门。wèi fǎ yīng guò qī zǔ sì,wàng míng bù dào wǔ hóu mén。
闲寻鄠杜看修竹,独上风凉望古原。xián xún hù dù kàn xiū zhú,dú shàng fēng liáng wàng gǔ yuán。
高逸诗情无别怨,春游从遣落花繁。gāo yì shī qíng wú bié yuàn,chūn yóu cóng qiǎn luò huā fán。

日曜上人还润州

皎然

送君何处最堪思,孤月停空欲别时。sòng jūn hé chù zuì kān sī,gū yuè tíng kōng yù bié shí。
露茗犹芳邀重会,寒花落尽不成期。lù míng yóu fāng yāo zhòng huì,hán huā luò jǐn bù chéng qī。
鹤令先去看山近,云碍初飞到寺迟。hè lìng xiān qù kàn shān jìn,yún ài chū fēi dào sì chí。
莫倚禅功放心定,萧家陵树误人悲。mò yǐ chán gōng fàng xīn dìng,xiāo jiā líng shù wù rén bēi。