古诗词

桃花石枕歌赠康从事

皎然

卞山幽石产奇璞,荆人至死采不著。biàn shān yōu shí chǎn qí pú,jīng rén zhì sǐ cǎi bù zhù。
何人琢枕持赠君,片片桃花开未落。hé rén zuó zhěn chí zèng jūn,piàn piàn táo huā kāi wèi luò。
剑工见兮可为剑,玉工辨兮知非石。jiàn gōng jiàn xī kě wèi jiàn,yù gōng biàn xī zhī fēi shí。
至宝繇来览者稀,今君独鉴应欲惜。zhì bǎo yáo lái lǎn zhě xī,jīn jūn dú jiàn yīng yù xī。
何辞售与章天真,幸得提携近玉人。hé cí shòu yǔ zhāng tiān zhēn,xìng dé tí xié jìn yù rén。
可中弃置君不顾,天生秀色徒璘玢。kě zhōng qì zhì jūn bù gù,tiān shēng xiù sè tú lín bīn。
四座喧喧争目悦,巧过造化称一绝。sì zuò xuān xuān zhēng mù yuè,qiǎo guò zào huà chēng yī jué。
莫言昨日因错磨,看取从来无点缺。mò yán zuó rì yīn cuò mó,kàn qǔ cóng lái wú diǎn quē。
六月江南暑未阑,一尺花冰试枕看。liù yuè jiāng nán shǔ wèi lán,yī chǐ huā bīng shì zhěn kàn。
高窗正午风飒变,室中不减春天寒。gāo chuāng zhèng wǔ fēng sà biàn,shì zhōng bù jiǎn chūn tiān hán。
主人所重重枕德,文章外饰徒相惑。zhǔ rén suǒ zhòng zhòng zhěn dé,wén zhāng wài shì tú xiāng huò。
更有坚贞不易心,与君天下为士则。gèng yǒu jiān zhēn bù yì xīn,yǔ jūn tiān xià wèi shì zé。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

望远村

皎然

林杪不可分,水步遥难辨。lín miǎo bù kě fēn,shuǐ bù yáo nán biàn。
一片山翠边,依稀见村远。yī piàn shān cuì biān,yī xī jiàn cūn yuǎn。

惜暮景

皎然

疏阴花不动,片景松梢度。shū yīn huā bù dòng,piàn jǐng sōng shāo dù。
夏日旧来长,佳游何易暮。xià rì jiù lái zhǎng,jiā yóu hé yì mù。

寓言

皎然

吾道本无我,未曾嫌世人。wú dào běn wú wǒ,wèi céng xián shì rén。
如今到城市,弥觉此心真。rú jīn dào chéng shì,mí jué cǐ xīn zhēn。

前溪作

皎然

春歌已寂寂,古水自涓涓。chūn gē yǐ jì jì,gǔ shuǐ zì juān juān。
徒误时人辈,伤心作逝川。tú wù shí rén bèi,shāng xīn zuò shì chuān。

答李季兰

皎然

天女来相试,将花欲染衣。tiān nǚ lái xiāng shì,jiāng huā yù rǎn yī。
禅心竟不起,还捧旧花归。chán xīn jìng bù qǐ,hái pěng jiù huā guī。

送履霜上人还金陵西山

皎然

携锡西山步绿莎,禅心未了奈情何。xié xī xī shān bù lǜ shā,chán xīn wèi le nài qíng hé。
湘宫水寺清秋夜,月落风悲松柏多。xiāng gōng shuǐ sì qīng qiū yè,yuè luò fēng bēi sōng bǎi duō。

送辨聪上人还广陵

皎然

莫学休公学远公,了心须与我心同。mò xué xiū gōng xué yuǎn gōng,le xīn xū yǔ wǒ xīn tóng。
隋家古柳数株在,看取人间万事空。suí jiā gǔ liǔ shù zhū zài,kàn qǔ rén jiān wàn shì kōng。

送清励上人游福建

皎然

禅子自矜禅性成,将来拟照建溪清。chán zi zì jīn chán xìng chéng,jiāng lái nǐ zhào jiàn xī qīng。
南看闽树花不落,更取何缘了妄情。nán kàn mǐn shù huā bù luò,gèng qǔ hé yuán le wàng qíng。

送顾道士游洞庭山

皎然

见说洞庭无上路,春游乱踏五灵芝。jiàn shuō dòng tíng wú shàng lù,chūn yóu luàn tà wǔ líng zhī。
含桃风起花狼籍,正是仙翁棋散时。hán táo fēng qǐ huā láng jí,zhèng shì xiān wēng qí sàn shí。

送邢台州济

皎然

海上仙山属使君,石桥琪树古来闻。hǎi shàng xiān shān shǔ shǐ jūn,shí qiáo qí shù gǔ lái wén。
他时画出白团扇,乞取天台一片云。tā shí huà chū bái tuán shàn,qǐ qǔ tiān tái yī piàn yún。

送柳察谏议叔

皎然

东城南陌强经过,怨别无心亦放歌。dōng chéng nán mò qiáng jīng guò,yuàn bié wú xīn yì fàng gē。
明日院公应问我,闲云常在石门多。míng rì yuàn gōng yīng wèn wǒ,xián yún cháng zài shí mén duō。

送侯秀才南游

皎然

芳草随君自有情,不关山色与猿声。fāng cǎo suí jūn zì yǒu qíng,bù guān shān sè yǔ yuán shēng。
为看严子滩头石,曾忆题诗不著名。wèi kàn yán zi tān tóu shí,céng yì tí shī bù zhù míng。

皎然

白云关我不关他,此物留君情最多。bái yún guān wǒ bù guān tā,cǐ wù liú jūn qíng zuì duō。
情着春风生橘树,归心不怕洞庭波。qíng zhe chūn fēng shēng jú shù,guī xīn bù pà dòng tíng bō。

康造录事宅送太祝侄之虔吉访兄弟

皎然

阮咸别曲四座愁,赖是春风不是秋。ruǎn xián bié qū sì zuò chóu,lài shì chūn fēng bù shì qiū。
漫漫江行访兄弟,猿声几夜宿芦洲。màn màn jiāng xíng fǎng xiōng dì,yuán shēng jǐ yè sù lú zhōu。

冬日梅溪送裴方舟宣州

皎然

平明匹马上村桥,花发梅溪雪未消。píng míng pǐ mǎ shàng cūn qiáo,huā fā méi xī xuě wèi xiāo。
日短天寒愁送客,楚山无限路遥遥。rì duǎn tiān hán chóu sòng kè,chǔ shān wú xiàn lù yáo yáo。