古诗词

武源行赠丘卿岑

皎然

昔年群盗阻江东,吴山动摇楚泽空。xī nián qún dào zǔ jiāng dōng,wú shān dòng yáo chǔ zé kōng。
齐人亦戴蜂虿毒,美稷化为荆棘丛。qí rén yì dài fēng chài dú,měi jì huà wèi jīng jí cóng。
汹汹四顾多窟穴,浮云白波名不同。xiōng xiōng sì gù duō kū xué,fú yún bái bō míng bù tóng。
万人死地当虎口,一旦生涯悬彀中。wàn rén sǐ dì dāng hǔ kǒu,yī dàn shēng yá xuán gòu zhōng。
昨日将军徇死节,悉向生民陷成血。zuó rì jiāng jūn xùn sǐ jié,xī xiàng shēng mín xiàn chéng xuè。
胸中豹略张阵云,握内蛇矛挥白雪。xiōng zhōng bào lüè zhāng zhèn yún,wò nèi shé máo huī bái xuě。
长洲南去接孤城,居人散尽鼓噪惊。zhǎng zhōu nán qù jiē gū chéng,jū rén sàn jǐn gǔ zào jīng。
三春不见芳草色,四面唯闻刁斗声。sān chūn bù jiàn fāng cǎo sè,sì miàn wéi wén diāo dòu shēng。
此时狂寇纷如市,君当要冲固深垒。cǐ shí kuáng kòu fēn rú shì,jūn dāng yào chōng gù shēn lěi。
纵横计出皆获全,士卒身先每轻死。zòng héng jì chū jiē huò quán,shì zú shēn xiān měi qīng sǐ。
扫平氛祲望吴门,人间岁美桑柘繁。sǎo píng fēn jìn wàng wú mén,rén jiān suì měi sāng zhè fán。
比屋生全受君赐,连营罢战赖君恩。bǐ wū shēng quán shòu jūn cì,lián yíng bà zhàn lài jūn ēn。
如何弃置功不录,通籍无名滞江曲。rú hé qì zhì gōng bù lù,tōng jí wú míng zhì jiāng qū。
灞亭不重李将军,汉爵犹轻苏属国。bà tíng bù zhòng lǐ jiāng jūn,hàn jué yóu qīng sū shǔ guó。
荒营寂寂隐山椒,春意空惊故柳条。huāng yíng jì jì yǐn shān jiāo,chūn yì kōng jīng gù liǔ tiáo。
野战攻城尽如此,即今谁是霍嫖姚。yě zhàn gōng chéng jǐn rú cǐ,jí jīn shuí shì huò piáo yáo。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

送韦向睦州谒独孤使君汜

皎然

才子南看多远情,闲舟荡漾任春行。cái zi nán kàn duō yuǎn qíng,xián zhōu dàng yàng rèn chūn xíng。
新安江色长如此,何似新安太守清。xīn ān jiāng sè zhǎng rú cǐ,hé shì xīn ān tài shǒu qīng。

送至严山人归山

皎然

初到人间柳始阴,山书昨夜报春深。chū dào rén jiān liǔ shǐ yīn,shān shū zuó yè bào chūn shēn。
朝朝花落几株树,恼杀禅僧未证心。cháo cháo huā luò jǐ zhū shù,nǎo shā chán sēng wèi zhèng xīn。

送僧游

皎然

平明择钵向风轻,正及隋堤柳色行。píng míng zé bō xiàng fēng qīng,zhèng jí suí dī liǔ sè xíng。
知尔禅心还似我,故宫春物肯伤情。zhī ěr chán xīn hái shì wǒ,gù gōng chūn wù kěn shāng qíng。

投知己

皎然

若为令忆洞庭春,上有闲云可隐身。ruò wèi lìng yì dòng tíng chūn,shàng yǒu xián yún kě yǐn shēn。
无限白云山要买,不知山价出何人。wú xiàn bái yún shān yào mǎi,bù zhī shān jià chū hé rén。

送裴参军还下邳旧居

皎然

北望烟铺骠骑营,虏烽无火楚天晴。běi wàng yān pù biāo qí yíng,lǔ fēng wú huǒ chǔ tiān qíng。
此时千里西归客,泗上春风得及耕。cǐ shí qiān lǐ xī guī kè,sì shàng chūn fēng dé jí gēng。

送文会上人还富阳

皎然

悠悠渺渺属寒波,故寺思归意若何。yōu yōu miǎo miǎo shǔ hán bō,gù sì sī guī yì ruò hé。
长忆孤洲二三月,春山偏爱富春多。zhǎng yì gū zhōu èr sān yuè,chūn shān piān ài fù chūn duō。

送维谅上人归洞庭

皎然

从来湖上胜人间,远爱浮云独自还。cóng lái hú shàng shèng rén jiān,yuǎn ài fú yún dú zì hái。
孤月空天见心地,寥寥一水镜中山。gū yuè kōng tiān jiàn xīn dì,liáo liáo yī shuǐ jìng zhōng shān。

九月八日送萧少府归洪州

皎然

明日重阳今日归,布帆丝雨望霏霏。míng rì zhòng yáng jīn rì guī,bù fān sī yǔ wàng fēi fēi。
行过鹤渚知堪住,家在龙沙意有违。xíng guò hè zhǔ zhī kān zhù,jiā zài lóng shā yì yǒu wéi。

同颜鲁公泛舟送皇甫侍御曾

皎然

维舟若许暂从容,送过重江不厌重。wéi zhōu ruò xǔ zàn cóng róng,sòng guò zhòng jiāng bù yàn zhòng。
霜简别来今始见,雪山归去又难逢。shuāng jiǎn bié lái jīn shǐ jiàn,xuě shān guī qù yòu nán féng。

寺院听胡笳送李殷

皎然

一奏胡笳客未停,野僧还欲废禅听。yī zòu hú jiā kè wèi tíng,yě sēng hái yù fèi chán tīng。
难将此意临江别,无限春风葭菼青。nán jiāng cǐ yì lín jiāng bié,wú xiàn chūn fēng jiā tǎn qīng。

送僧

皎然

斜日摇扬在柳丝,孤亭寂寂水逶迤。xié rì yáo yáng zài liǔ sī,gū tíng jì jì shuǐ wēi yí。
谁堪别后行人尽,唯有春风起路岐。shuí kān bié hòu xíng rén jǐn,wéi yǒu chūn fēng qǐ lù qí。

答裴评事澄荻花间送梁肃拾遗

皎然

波上荻花非雪花,风吹撩乱满袈裟。bō shàng dí huā fēi xuě huā,fēng chuī liāo luàn mǎn jiā shā。
如今岁晏无芳草,独对离樽作物华。rú jīn suì yàn wú fāng cǎo,dú duì lí zūn zuò wù huá。

送胜云小师

皎然

昨日雪山记尔名,吾今坐石已三生。zuó rì xuě shān jì ěr míng,wú jīn zuò shí yǐ sān shēng。
少年道性易流动,莫遣秋风入别情。shǎo nián dào xìng yì liú dòng,mò qiǎn qiū fēng rù bié qíng。

送僧游宣州

皎然

楚山千里一僧行,念尔初缘道未成。chǔ shān qiān lǐ yī sēng xíng,niàn ěr chū yuán dào wèi chéng。
莫向舒姑泉口泊,此中呜咽为伤情。mò xiàng shū gū quán kǒu pō,cǐ zhōng wū yàn wèi shāng qíng。

答胡处士

皎然

西山禅隐比来闻,长道唯应我与君。xī shān chán yǐn bǐ lái wén,zhǎng dào wéi yīng wǒ yǔ jūn。
书上无名心忘却,人间聚散似浮云。shū shàng wú míng xīn wàng què,rén jiān jù sàn shì fú yún。