古诗词

武源行赠丘卿岑

皎然

昔年群盗阻江东,吴山动摇楚泽空。xī nián qún dào zǔ jiāng dōng,wú shān dòng yáo chǔ zé kōng。
齐人亦戴蜂虿毒,美稷化为荆棘丛。qí rén yì dài fēng chài dú,měi jì huà wèi jīng jí cóng。
汹汹四顾多窟穴,浮云白波名不同。xiōng xiōng sì gù duō kū xué,fú yún bái bō míng bù tóng。
万人死地当虎口,一旦生涯悬彀中。wàn rén sǐ dì dāng hǔ kǒu,yī dàn shēng yá xuán gòu zhōng。
昨日将军徇死节,悉向生民陷成血。zuó rì jiāng jūn xùn sǐ jié,xī xiàng shēng mín xiàn chéng xuè。
胸中豹略张阵云,握内蛇矛挥白雪。xiōng zhōng bào lüè zhāng zhèn yún,wò nèi shé máo huī bái xuě。
长洲南去接孤城,居人散尽鼓噪惊。zhǎng zhōu nán qù jiē gū chéng,jū rén sàn jǐn gǔ zào jīng。
三春不见芳草色,四面唯闻刁斗声。sān chūn bù jiàn fāng cǎo sè,sì miàn wéi wén diāo dòu shēng。
此时狂寇纷如市,君当要冲固深垒。cǐ shí kuáng kòu fēn rú shì,jūn dāng yào chōng gù shēn lěi。
纵横计出皆获全,士卒身先每轻死。zòng héng jì chū jiē huò quán,shì zú shēn xiān měi qīng sǐ。
扫平氛祲望吴门,人间岁美桑柘繁。sǎo píng fēn jìn wàng wú mén,rén jiān suì měi sāng zhè fán。
比屋生全受君赐,连营罢战赖君恩。bǐ wū shēng quán shòu jūn cì,lián yíng bà zhàn lài jūn ēn。
如何弃置功不录,通籍无名滞江曲。rú hé qì zhì gōng bù lù,tōng jí wú míng zhì jiāng qū。
灞亭不重李将军,汉爵犹轻苏属国。bà tíng bù zhòng lǐ jiāng jūn,hàn jué yóu qīng sū shǔ guó。
荒营寂寂隐山椒,春意空惊故柳条。huāng yíng jì jì yǐn shān jiāo,chūn yì kōng jīng gù liǔ tiáo。
野战攻城尽如此,即今谁是霍嫖姚。yě zhàn gōng chéng jǐn rú cǐ,jí jīn shuí shì huò piáo yáo。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

杂寓兴

皎然

嗟嗟号呶子,世称谪仙俦。jiē jiē hào náo zi,shì chēng zhé xiān chóu。
媚俗被鲛绡,欺天荐煦修。mèi sú bèi jiāo xiāo,qī tiān jiàn xù xiū。
奔景谓可致,驰龄言易流。bēn jǐng wèi kě zhì,chí líng yán yì liú。
燕昭昧往事,嬴政亡前筹。yàn zhāo mèi wǎng shì,yíng zhèng wáng qián chóu。
三山果不见,九仙忽悠悠。sān shān guǒ bù jiàn,jiǔ xiān hū yōu yōu。
君看牛山乐,君见麋浦游。jūn kàn niú shān lè,jūn jiàn mí pǔ yóu。
昨日千金子,联绵成古丘。zuó rì qiān jīn zi,lián mián chéng gǔ qiū。
吾将揽明月,照尔生死流。wú jiāng lǎn míng yuè,zhào ěr shēng sǐ liú。
至乐享爰居,惭贻达者尤。zhì lè xiǎng yuán jū,cán yí dá zhě yóu。
冥冥光尘内,机丧成海沤。míng míng guāng chén nèi,jī sàng chéng hǎi ōu。

杂兴六首

皎然

吾观谈天客,工言丧其精。wú guān tán tiān kè,gōng yán sàng qí jīng。
万物资广庇,此中何有情。wàn wù zī guǎng bì,cǐ zhōng hé yǒu qíng。
若为昧颜蹠,修短怨太清。ruò wèi mèi yán zhí,xiū duǎn yuàn tài qīng。
高论让邹子,放词徵屈生。gāo lùn ràng zōu zi,fàng cí zhēng qū shēng。
请从象外推,至论尤明明。qǐng cóng xiàng wài tuī,zhì lùn yóu míng míng。

杂兴六首

皎然

短龄役长世,扰扰悟不早。duǎn líng yì zhǎng shì,rǎo rǎo wù bù zǎo。
嫔女身后空,欢娱梦中好。pín nǚ shēn hòu kōng,huān yú mèng zhōng hǎo。
从教西陵树,千载伤怀抱。cóng jiào xī líng shù,qiān zài shāng huái bào。
鹤驾何冥冥,鳌洲去浩浩。hè jià hé míng míng,áo zhōu qù hào hào。
柔颜感三花,凋发悲蔓草。róu yán gǎn sān huā,diāo fā bēi màn cǎo。
月中伐桂人是谁,翻使年年不衰老。yuè zhōng fá guì rén shì shuí,fān shǐ nián nián bù shuāi lǎo。

杂兴六首

皎然

谁高齐公子,泣听雍门琴。shuí gāo qí gōng zi,qì tīng yōng mén qín。
死且何足伤,殊非达人心。sǐ qiě hé zú shāng,shū fēi dá rén xīn。

杂兴六首

皎然

独高庭中鹤,意远贵氛埃。dú gāo tíng zhōng hè,yì yuǎn guì fēn āi。
有时青冥游,顾我还下来。yǒu shí qīng míng yóu,gù wǒ hái xià lái。

杂兴六首

皎然

白云琅玕色,一片生虚无。bái yún láng gān sè,yī piàn shēng xū wú。
此物若无心,若何卷还舒。cǐ wù ruò wú xīn,ruò hé juǎn hái shū。

杂兴六首

皎然

疏散遂吾性,栖山更无机。shū sàn suì wú xìng,qī shān gèng wú jī。
寥寥高松下,独有闲云归。liáo liáo gāo sōng xià,dú yǒu xián yún guī。
精意不可道,冥然还掩扉。jīng yì bù kě dào,míng rán hái yǎn fēi。

偶然五首

皎然

乐禅心似荡,吾道不相妨。lè chán xīn shì dàng,wú dào bù xiāng fáng。
独悟歌还笑,谁言老更狂。dú wù gē hái xiào,shuí yán lǎo gèng kuáng。

偶然五首

皎然

偶然寂无喧,吾了心性源。ǒu rán jì wú xuān,wú le xīn xìng yuán。
可嫌虫食木,不笑鸟能言。kě xián chóng shí mù,bù xiào niǎo néng yán。

偶然五首

皎然

虏语嫌不学,胡音从不翻。lǔ yǔ xián bù xué,hú yīn cóng bù fān。
说禅颠倒是,乐杀金王孙。shuō chán diān dào shì,lè shā jīn wáng sūn。

偶然五首

皎然

隐心不隐迹,却欲住人寰。yǐn xīn bù yǐn jì,què yù zhù rén huán。
欠树移春树,无山看画山。qiàn shù yí chūn shù,wú shān kàn huà shān。
居喧我未错,真意在其间。jū xuān wǒ wèi cuò,zhēn yì zài qí jiān。

偶然五首

皎然

真隐须无矫,忘名要似愚。zhēn yǐn xū wú jiǎo,wàng míng yào shì yú。
只将两条事,空却汉潜夫。zhǐ jiāng liǎng tiáo shì,kōng què hàn qián fū。

问天

皎然

天公何时有,谈者皆不经。tiān gōng hé shí yǒu,tán zhě jiē bù jīng。
谁道贤人死,今为傅说星。shuí dào xián rén sǐ,jīn wèi fù shuō xīng。

戏作

皎然

乞我百万金,封我异姓王。qǐ wǒ bǎi wàn jīn,fēng wǒ yì xìng wáng。
不如独悟时,大笑放清狂。bù rú dú wù shí,dà xiào fàng qīng kuáng。

寓言

皎然

人生百年我过半,天生才定不可换。rén shēng bǎi nián wǒ guò bàn,tiān shēng cái dìng bù kě huàn。
东海钓鳌鳌不食,南山坐石石欲烂。dōng hǎi diào áo áo bù shí,nán shān zuò shí shí yù làn。