古诗词

北陂杏花

王安石

一陂春水绕花身,花影妖娆各占春。yī bēi chūn shuǐ rào huā shēn,huā yǐng yāo ráo gè zhàn chūn。
纵被春风吹作雪,绝胜南陌碾成尘。zòng bèi chūn fēng chuī zuò xuě,jué shèng nán mò niǎn chéng chén。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

马上转韵

王安石

三月杨花迷眼白,四月柳条空老碧。sān yuè yáng huā mí yǎn bái,sì yuè liǔ tiáo kōng lǎo bì。
年光如水尽东流,风物看看又到秋。nián guāng rú shuǐ jǐn dōng liú,fēng wù kàn kàn yòu dào qiū。
人世百年能几许,何须戚戚长辛苦。rén shì bǎi nián néng jǐ xǔ,hé xū qī qī zhǎng xīn kǔ。
富贵功名自有时,箪瓢捽茹亦山雌。fù guì gōng míng zì yǒu shí,dān piáo zuó rú yì shān cí。

乙巳九月登冶城作

王安石

欲望钟山岑,因知冶城路。yù wàng zhōng shān cén,yīn zhī yě chéng lù。
跻攀隐木杪,稍记曾游处。jī pān yǐn mù miǎo,shāo jì céng yóu chù。
红沉渚上日,苍起榛中雾。hóng chén zhǔ shàng rì,cāng qǐ zhēn zhōng wù。
即事有哀伤,山川自如故。jí shì yǒu āi shāng,shān chuān zì rú gù。

过刘贡甫

王安石

去年约子游山陂,今者仍为大梁客。qù nián yuē zi yóu shān bēi,jīn zhě réng wèi dà liáng kè。
天旋日月不少留,称意人闲宁易得。tiān xuán rì yuè bù shǎo liú,chēng yì rén xián níng yì dé。
天明径欲相就语,云雪填城万家白。tiān míng jìng yù xiāng jiù yǔ,yún xuě tián chéng wàn jiā bái。
冬风吹鬣马更骄,一出何由问行迹。dōng fēng chuī liè mǎ gèng jiāo,yī chū hé yóu wèn xíng jì。
能言奇字世已少,终欲追攀岂辞剧。néng yán qí zì shì yǐ shǎo,zhōng yù zhuī pān qǐ cí jù。
枕中鸿宝旧所传,饮我宁辞酒或索。zhěn zhōng hóng bǎo jiù suǒ chuán,yǐn wǒ níng cí jiǔ huò suǒ。
吾愿与子同醉醒,颜状虽殊心不隔。wú yuàn yǔ zi tóng zuì xǐng,yán zhuàng suī shū xīn bù gé。
故知今有可怜人,回首纷纷斗筲窄。gù zhī jīn yǒu kě lián rén,huí shǒu fēn fēn dòu shāo zhǎi。

估玉

王安石

潼关西山古蓝田,有气郁郁高拄天。tóng guān xī shān gǔ lán tián,yǒu qì yù yù gāo zhǔ tiān。
雄虹雌霓相结缠,昼夜不散非云烟。xióng hóng cí ní xiāng jié chán,zhòu yè bù sàn fēi yún yān。
秦人挟斤上其巅,视气所出深镵镌。qín rén xié jīn shàng qí diān,shì qì suǒ chū shēn chán juān。
得物盈尺方且坚,以斤试叩声泠然。dé wù yíng chǐ fāng qiě jiān,yǐ jīn shì kòu shēng líng rán。
持归市上求百钱,人皆疑嗟莫爱怜。chí guī shì shàng qiú bǎi qián,rén jiē yí jiē mò ài lián。
大梁老估闻不眠,操金喜取走蹁跹。dà liáng lǎo gū wén bù mián,cāo jīn xǐ qǔ zǒu pián xiān。
深藏牢包三十年,光怪邻里惊相传,欲献天子无由缘。shēn cáng láo bāo sān shí nián,guāng guài lín lǐ jīng xiāng chuán,yù xiàn tiān zi wú yóu yuán。
朝廷昨日钟鼓县,呼工琢圭寘神筵。cháo tíng zuó rì zhōng gǔ xiàn,hū gōng zuó guī zhì shén yán。
玉材细琐不中权,贾孙抱物诏使前。yù cái xì suǒ bù zhōng quán,jiǎ sūn bào wù zhào shǐ qián。
红罗复叠帕紫毡,发视绀碧光属联。hóng luó fù dié pà zǐ zhān,fā shì gàn bì guāng shǔ lián。
诏问与价当几千,众工让口无敢先。zhào wèn yǔ jià dāng jǐ qiān,zhòng gōng ràng kǒu wú gǎn xiān。
嗟我岂识真与全。jiē wǒ qǐ shí zhēn yǔ quán。

信都公家白兔

王安石

水精为宫玉为田,姮娥缟衣洗朱铅。shuǐ jīng wèi gōng yù wèi tián,héng é gǎo yī xǐ zhū qiān。
宫中老兔非日浴,天使洁白宜婵娟。gōng zhōng lǎo tù fēi rì yù,tiān shǐ jié bái yí chán juān。
扬须弭足桂树间,桂花如霜乱后前。yáng xū mǐ zú guì shù jiān,guì huā rú shuāng luàn hòu qián。
赤鸦相望窥不得,空疑两瞳射日丹。chì yā xiāng wàng kuī bù dé,kōng yí liǎng tóng shè rì dān。
东西跳梁自长久,天毕横施亦何有。dōng xī tiào liáng zì zhǎng jiǔ,tiān bì héng shī yì hé yǒu。
凭光下视罝网繁,衣褐纷纷漫回首。píng guāng xià shì jū wǎng fán,yī hè fēn fēn màn huí shǒu。
去年惊堕滁山云,出入虚莽犹无群。qù nián jīng duò chú shān yún,chū rù xū mǎng yóu wú qún。
奇毛难藏果亦得,千里今以穷归君。qí máo nán cáng guǒ yì dé,qiān lǐ jīn yǐ qióng guī jūn。
空衢险幽不可返,食君庭除嗟亦窘。kōng qú xiǎn yōu bù kě fǎn,shí jūn tíng chú jiē yì jiǒng。
令予得为此兔谋,丰草长林且游衍。lìng yǔ dé wèi cǐ tù móu,fēng cǎo zhǎng lín qiě yóu yǎn。

车螯二首

王安石

车螯肉甚美,由美得烹燔。chē áo ròu shén měi,yóu měi dé pēng fán。
壳以无味弃,弃之能久存。ké yǐ wú wèi qì,qì zhī néng jiǔ cún。
予尝怜其肉,柔弱甘咀吞。yǔ cháng lián qí ròu,róu ruò gān jǔ tūn。
又尝怪其壳,有功不见论。yòu cháng guài qí ké,yǒu gōng bù jiàn lùn。
醉客快一啖,散投墙壁根。zuì kè kuài yī dàn,sàn tóu qiáng bì gēn。
宁能为收拾,持用讯医门。níng néng wèi shōu shí,chí yòng xùn yī mén。

车螯二首

王安石

车螯肉之弱,恃壳保厥身。chē áo ròu zhī ruò,shì ké bǎo jué shēn。
自非身有求,不敢微启唇。zì fēi shēn yǒu qiú,bù gǎn wēi qǐ chún。
尚恐擉者得,泥沙常埋堙。shàng kǒng chuò zhě dé,ní shā cháng mái yīn。
往往汤火间,身尽壳空存。wǎng wǎng tāng huǒ jiān,shēn jǐn ké kōng cún。
维海错万物,口牙且咀吞。wéi hǎi cuò wàn wù,kǒu yá qiě jǔ tūn。
尔无如彼何,可畏宁独人。ěr wú rú bǐ hé,kě wèi níng dú rén。
无为久自苦,含匿不暴陈。wú wèi jiǔ zì kǔ,hán nì bù bào chén。
豁然从所如,游荡四海漘。huō rán cóng suǒ rú,yóu dàng sì hǎi chún。
清波濯其污,白日晒其昏。qīng bō zhuó qí wū,bái rì shài qí hūn。
死生或有在,岂遽得烹燔。sǐ shēng huò yǒu zài,qǐ jù dé pēng fán。

与平甫同赋槐

王安石

冰雪泊楚岸,万株同飘零。bīng xuě pō chǔ àn,wàn zhū tóng piāo líng。
春风都城居,初见叶青青。chūn fēng dōu chéng jū,chū jiàn yè qīng qīng。
岁行如车轮,荫翳忽满庭。suì xíng rú chē lún,yīn yì hū mǎn tíng。
秋子今在眼,何时动江舲。qiū zi jīn zài yǎn,hé shí dòng jiāng líng。

甘棠梨

王安石

甘棠诗所歌,自足夸众果。gān táng shī suǒ gē,zì zú kuā zhòng guǒ。
爱其凌秋霜,万玉悬磊砢。ài qí líng qiū shuāng,wàn yù xuán lěi kē。
园夫盛采摘,市贾争包裹。yuán fū shèng cǎi zhāi,shì jiǎ zhēng bāo guǒ。
车输动盈箱,舟载辄连柁。chē shū dòng yíng xiāng,zhōu zài zhé lián duò。
朝分不知数,暮在知几颗。cháo fēn bù zhī shù,mù zài zhī jǐ kē。
但使甘有馀,何伤小而椭。dàn shǐ gān yǒu yú,hé shāng xiǎo ér tuǒ。
主人捐千金,饤饾留四坐。zhǔ rén juān qiān jīn,dìng dòu liú sì zuò。
柑椑与橙栗,在口亦云可。gān bēi yǔ chéng lì,zài kǒu yì yún kě。
都城纷华地,内热易生火。dōu chéng fēn huá dì,nèi rè yì shēng huǒ。
问客当此时,蠲烦孰如我。wèn kè dāng cǐ shí,juān fán shú rú wǒ。

独山梅花

王安石

独山梅花何所似,半开半谢荆棘中。dú shān méi huā hé suǒ shì,bàn kāi bàn xiè jīng jí zhōng。
美人零落依草木,志士憔悴守蒿蓬。měi rén líng luò yī cǎo mù,zhì shì qiáo cuì shǒu hāo péng。
亭亭孤艳带寒日,漠漠远香随野风。tíng tíng gū yàn dài hán rì,mò mò yuǎn xiāng suí yě fēng。
移栽不得根欲老,回首上林颜色空。yí zāi bù dé gēn yù lǎo,huí shǒu shàng lín yán sè kōng。

同昌叔赋雁奴

王安石

雁雁无定栖,随阳以南北。yàn yàn wú dìng qī,suí yáng yǐ nán běi。
嗟哉此为奴,至性能恳恻。jiē zāi cǐ wèi nú,zhì xìng néng kěn cè。
人将伺其殆,奴辄告之亟。rén jiāng cì qí dài,nú zhé gào zhī jí。
举群寤而飞,机巧无所得。jǔ qún wù ér fēi,jī qiǎo wú suǒ dé。
夜或以火取,奴鸣火因匿。yè huò yǐ huǒ qǔ,nú míng huǒ yīn nì。
频惊莫我捕,顾谓奴不直。pín jīng mò wǒ bǔ,gù wèi nú bù zhí。
嗷嗷身百忧,泯泯众一息。áo áo shēn bǎi yōu,mǐn mǐn zhòng yī xī。
相随入矰缴,岂不听者惑。xiāng suí rù zēng jiǎo,qǐ bù tīng zhě huò。
偷安与受绐,自古有亡国。tōu ān yǔ shòu dài,zì gǔ yǒu wáng guó。
君看雁奴篇,祸福甚明白。jūn kàn yàn nú piān,huò fú shén míng bái。

老树

王安石

去年北风吹瓦裂,墙头老树冻欲折。qù nián běi fēng chuī wǎ liè,qiáng tóu lǎo shù dòng yù zhé。
苍叶蔽屈忽扶疏,野禽从此相与居。cāng yè bì qū hū fú shū,yě qín cóng cǐ xiāng yǔ jū。
禽鸣无时不可数,雌雄各自应律吕。qín míng wú shí bù kě shù,cí xióng gè zì yīng lǜ lǚ。
我床拨书当午眠,能惊我眠聒我语。wǒ chuáng bō shū dāng wǔ mián,néng jīng wǒ mián guā wǒ yǔ。
古诗鸟鸣山更幽,我念不若鸣声收。gǔ shī niǎo míng shān gèng yōu,wǒ niàn bù ruò míng shēng shōu。
但忧此物一朝去,狂风还来欺老树。dàn yōu cǐ wù yī cháo qù,kuáng fēng hái lái qī lǎo shù。

赋枣

王安石

种桃昔所传,种枣予所欲。zhǒng táo xī suǒ chuán,zhǒng zǎo yǔ suǒ yù。
在实为美果,论材又良木。zài shí wèi měi guǒ,lùn cái yòu liáng mù。
馀甘入邻家,尚得馋妇逐。yú gān rù lín jiā,shàng dé chán fù zhú。
况余秋盘中,快啖取餍足。kuàng yú qiū pán zhōng,kuài dàn qǔ yàn zú。
风包堕朱缯,日颗皱红玉。fēng bāo duò zhū zēng,rì kē zhòu hóng yù。
贽享古已然,豳诗自宜录。zhì xiǎng gǔ yǐ rán,bīn shī zì yí lù。
?怀青齐间,万树荫平陆。miè huái qīng qí jiān,wàn shù yīn píng lù。
谁云食之昏,匿知乃成俗。shuí yún shí zhī hūn,nì zhī nǎi chéng sú。
广庭觞圣寿,以此参肴蔌。guǎng tíng shāng shèng shòu,yǐ cǐ cān yáo sù。
愿比赤心投,皇明傥予烛。yuàn bǐ chì xīn tóu,huáng míng tǎng yǔ zhú。

飞雁

王安石

雁飞冥冥时下泊,稻粱虽少江湖乐。yàn fēi míng míng shí xià pō,dào liáng suī shǎo jiāng hú lè。
人生何必慕轻肥,辛苦将身到沙漠。rén shēng hé bì mù qīng féi,xīn kǔ jiāng shēn dào shā mò。
汉时苏武与张骞,万里生还值偶然。hàn shí sū wǔ yǔ zhāng qiān,wàn lǐ shēng hái zhí ǒu rán。
丈夫许国当如此,男子辞亲亦可怜。zhàng fū xǔ guó dāng rú cǐ,nán zi cí qīn yì kě lián。

寓言九首

王安石

诜诜古之士,出必见礼乐。shēn shēn gǔ zhī shì,chū bì jiàn lǐ lè。
群游与群饮,仁义待扬榷。qún yóu yǔ qún yǐn,rén yì dài yáng què。
心疲歌舞荒,耳聒米盐浊。xīn pí gē wǔ huāng,ěr guā mǐ yán zhuó。
所以后世贤,绝俗乃为学。suǒ yǐ hòu shì xián,jué sú nǎi wèi xué。