古诗词

半山春晚即事

王安石

春风取花去,酬我以清阴。chūn fēng qǔ huā qù,chóu wǒ yǐ qīng yīn。
翳翳陂路静,交交园屋深。yì yì bēi lù jìng,jiāo jiāo yuán wū shēn。
床敷每小息,杖屦或幽寻。chuáng fū měi xiǎo xī,zhàng jù huò yōu xún。
惟有北山鸟,经过遗好音。wéi yǒu běi shān niǎo,jīng guò yí hǎo yīn。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

诉衷情令·其五又和秀老

王安石

莫言普化祗颠狂。mò yán pǔ huà zhī diān kuáng。
真解作津梁。zhēn jiě zuò jīn liáng。
蓦然打个筋斗,直跳过羲皇。mò rán dǎ gè jīn dòu,zhí tiào guò xī huáng。
临济处,德山行。lín jì chù,dé shān xíng。
果承当。guǒ chéng dāng。
将他建立,认作心诚,也是寻香。jiāng tā jiàn lì,rèn zuò xīn chéng,yě shì xún xiāng。

西江月·红梅

王安石

梅好惟嫌淡伫,天教薄与胭脂。méi hǎo wéi xián dàn zhù,tiān jiào báo yǔ yān zhī。
真妃初出华清池。zhēn fēi chū chū huá qīng chí。
酒入琼姬半醉。jiǔ rù qióng jī bàn zuì。
东阁诗情易动,高楼玉管休吹。dōng gé shī qíng yì dòng,gāo lóu yù guǎn xiū chuī。
北人浑作杏花疑。běi rén hún zuò xìng huā yí。
惟有青枝不似。wéi yǒu qīng zhī bù shì。

南乡子

王安石

嗟见世间人。jiē jiàn shì jiān rén。
但有纤毫即是尘。dàn yǒu xiān háo jí shì chén。
不住旧时无相貌,沈沦。bù zhù jiù shí wú xiāng mào,shěn lún。
只为从来认识神。zhǐ wèi cóng lái rèn shí shén。
作么有疏亲。zuò me yǒu shū qīn。
我自降魔转法轮。wǒ zì jiàng mó zhuǎn fǎ lún。
不是摄心除妄想,求真。bù shì shè xīn chú wàng xiǎng,qiú zhēn。
幻化空身即法身。huàn huà kōng shēn jí fǎ shēn。

南乡子·自古帝王州

王安石

自古帝王州。zì gǔ dì wáng zhōu。
郁郁葱葱佳气浮。yù yù cōng cōng jiā qì fú。
四百年来成一梦,堪愁。sì bǎi nián lái chéng yī mèng,kān chóu。
晋代衣冠成古丘。jìn dài yī guān chéng gǔ qiū。
绕水恣行游。rào shuǐ zì xíng yóu。
上尽层城更上楼。shàng jǐn céng chéng gèng shàng lóu。
往事悠悠君莫问,回头。wǎng shì yōu yōu jūn mò wèn,huí tóu。
槛外长江空自流。kǎn wài zhǎng jiāng kōng zì liú。

忆王孙·梦中作

王安石

隔岸桃花红未半。gé àn táo huā hóng wèi bàn。
枝头已有蜂儿乱。zhī tóu yǐ yǒu fēng ér luàn。
惆怅武陵人不管。chóu chàng wǔ líng rén bù guǎn。
清梦断。qīng mèng duàn。
亭亭伫立春宵短。tíng tíng zhù lì chūn xiāo duǎn。

忆江南·归依三宝赞

王安石

归依众,梵行四威仪。guī yī zhòng,fàn xíng sì wēi yí。
愿我遍游诸佛土。yuàn wǒ biàn yóu zhū fú tǔ。
十方贤圣不相离。shí fāng xián shèng bù xiāng lí。
永灭世间痴。yǒng miè shì jiān chī。

忆江南·归依三宝赞

王安石

归依法,法法不思议。guī yī fǎ,fǎ fǎ bù sī yì。
愿我六根常寂静,心如宝月映琉璃。yuàn wǒ liù gēn cháng jì jìng,xīn rú bǎo yuè yìng liú lí。
了法更无疑。le fǎ gèng wú yí。

忆江南·归依三宝赞

王安石

归依佛,弹指越三祗。guī yī fú,dàn zhǐ yuè sān zhī。
愿我速登无上觉,还如佛坐道场时。yuàn wǒ sù dēng wú shàng jué,hái rú fú zuò dào chǎng shí。
能智又能悲。néng zhì yòu néng bēi。

忆江南·归依三宝赞

王安石

三界里,有取总灾危。sān jiè lǐ,yǒu qǔ zǒng zāi wēi。
普愿从生同我愿,能于空有善思惟。pǔ yuàn cóng shēng tóng wǒ yuàn,néng yú kōng yǒu shàn sī wéi。
三宝共住持。sān bǎo gòng zhù chí。

伤春怨·集句

王安石

雨打江南树。yǔ dǎ jiāng nán shù。
一夜花开无数。yī yè huā kāi wú shù。
绿叶渐成阴,下有游人归路。lǜ yè jiàn chéng yīn,xià yǒu yóu rén guī lù。
与君相逢处。yǔ jūn xiāng féng chù。
不道春将暮。bù dào chūn jiāng mù。
把酒祝东风,且莫恁、匆匆去。bǎ jiǔ zhù dōng fēng,qiě mò nèn cōng cōng qù。

菩萨蛮·集句

王安石

海棠乱发皆临水,君知此处花何似。hǎi táng luàn fā jiē lín shuǐ,jūn zhī cǐ chù huā hé shì。
凉月白纷纷,香风隔岸闻。liáng yuè bái fēn fēn,xiāng fēng gé àn wén。
啭枝黄鸟近,隔岸声相应。zhuàn zhī huáng niǎo jìn,gé àn shēng xiāng yīng。
随意坐莓苔,飘零酒一杯。suí yì zuò méi tái,piāo líng jiǔ yī bēi。

谒金门·春又老

王安石

春又老。chūn yòu lǎo。
南陌酒香梅小。nán mò jiǔ xiāng méi xiǎo。
遍地落花浑不扫。biàn dì luò huā hún bù sǎo。
梦回情意悄。mèng huí qíng yì qiāo。
红笺寄与添烦恼。hóng jiān jì yǔ tiān fán nǎo。
细写相思多少。xì xiě xiāng sī duō shǎo。
醉后几行书字小。zuì hòu jǐ xíng shū zì xiǎo。
泪痕都揾了。lèi hén dōu wèn le。

菩萨蛮·数间茅屋闲临水

王安石

数间茅屋闲临水,窄衫短帽垂杨里。shù jiān máo wū xián lín shuǐ,zhǎi shān duǎn mào chuí yáng lǐ。
花是去年红,吹开一夜风。huā shì qù nián hóng,chuī kāi yī yè fēng。
梢梢新月偃,午醉醒来晚。shāo shāo xīn yuè yǎn,wǔ zuì xǐng lái wǎn。
何物最关情,黄鹂三两声。hé wù zuì guān qíng,huáng lí sān liǎng shēng。

梅花

王安石

墙角数枝梅,凌寒独自开。qiáng jiǎo shù zhī méi,líng hán dú zì kāi。
遥知不是雪,为有暗香来。yáo zhī bù shì xuě,wèi yǒu àn xiāng lái。

元日

王安石

爆竹声中一岁除,春风送暖入屠苏。bào zhú shēng zhōng yī suì chú,chūn fēng sòng nuǎn rù tú sū。
千门万户曈曈日,总把新桃换旧符。qiān mén wàn hù tóng tóng rì,zǒng bǎ xīn táo huàn jiù fú。
16761234567»