古诗词

山行

王安石

出写清浅景,归穿苍翠阴。chū xiě qīng qiǎn jǐng,guī chuān cāng cuì yīn。
平头均楚制,长耳嗣吴吟。píng tóu jūn chǔ zhì,zhǎng ěr sì wú yín。
暮岭已佳色,寒泉仍好音。mù lǐng yǐ jiā sè,hán quán réng hǎo yīn。
谁同此真意,倦鸟亦幽寻。shuí tóng cǐ zhēn yì,juàn niǎo yì yōu xún。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

游章义寺

王安石

九日章义寺,倦游因解镳。jiǔ rì zhāng yì sì,juàn yóu yīn jiě biāo。
拂榻寄午梦,起寻北山椒。fú tà jì wǔ mèng,qǐ xún běi shān jiāo。
岑蔚鸟绝迹,悲鸣唯一蜩。cén wèi niǎo jué jì,bēi míng wéi yī tiáo。
欢言与僧期,于此共箪瓢。huān yán yǔ sēng qī,yú cǐ gòng dān piáo。
斩松八九根,窗壁具一朝。zhǎn sōng bā jiǔ gēn,chuāng bì jù yī cháo。
伏槛何所见,苍苍围寂寥。fú kǎn hé suǒ jiàn,cāng cāng wéi jì liáo。
岩谷寒更静,水泉清不摇。yán gǔ hán gèng jìng,shuǐ quán qīng bù yáo。
安得有车马,尚无渔与樵。ān dé yǒu chē mǎ,shàng wú yú yǔ qiáo。
神茂真观复,心明众尘消。shén mào zhēn guān fù,xīn míng zhòng chén xiāo。
阴岭有嘉客,傥来不须招。yīn lǐng yǒu jiā kè,tǎng lái bù xū zhāo。

答瑞新十远

王安石

远水悠然碧,远山天际苍。yuǎn shuǐ yōu rán bì,yuǎn shān tiān jì cāng。
中有山水人,寄我十远章。zhōng yǒu shān shuǐ rén,jì wǒ shí yuǎn zhāng。
我时在高楼,徙倚观八荒。wǒ shí zài gāo lóu,xǐ yǐ guān bā huāng。
亦复有远意,千载不相忘。yì fù yǒu yuǎn yì,qiān zài bù xiāng wàng。

送文学士倅邛州

王安石

文翁出治蜀,蜀士始文章。wén wēng chū zhì shǔ,shǔ shì shǐ wén zhāng。
司马唱成都,嗣音得王扬。sī mǎ chàng chéng dōu,sì yīn dé wáng yáng。
荦荦汉守孙,千秋起相望。luò luò hàn shǒu sūn,qiān qiū qǐ xiāng wàng。
操笔赋上林,脱巾选为郎。cāo bǐ fù shàng lín,tuō jīn xuǎn wèi láng。
拥书天禄阁,奇字校偏傍。yōng shū tiān lù gé,qí zì xiào piān bàng。
忽乘驷马车,牛酒过故乡。hū chéng sì mǎ chē,niú jiǔ guò gù xiāng。
时平无谕檄,不访碧鸡祥。shí píng wú yù xí,bù fǎng bì jī xiáng。
问君行何为,关陇正繁霜。wèn jūn xíng hé wèi,guān lǒng zhèng fán shuāng。
中和助宣布,循吏缀前芳。zhōng hé zhù xuān bù,xún lì zhuì qián fāng。
岂特为亲荣,区区夸一方。qǐ tè wèi qīn róng,qū qū kuā yī fāng。

送宋中道倅洺州

王安石

漳水不灌邺,不知几何时。zhāng shuǐ bù guàn yè,bù zhī jǐ hé shí。
后世有史起,乃能为可为。hòu shì yǒu shǐ qǐ,nǎi néng wèi kě wèi。
余尝怜洺民,?卤半不治。yú cháng lián míng mín,lǔ bàn bù zhì。
颇觉漳可引,但为谈者嗤。pǒ jué zhāng kě yǐn,dàn wèi tán zhě chī。
高议不同俗,功成人始思。gāo yì bù tóng sú,gōng chéng rén shǐ sī。
夫子到官日,勿忘吾此诗。fū zi dào guān rì,wù wàng wú cǐ shī。

送张公仪宰安丰

王安石

楚客来时雁为伴,归期祇待春冰泮。chǔ kè lái shí yàn wèi bàn,guī qī qí dài chūn bīng pàn。
雁飞南北三两回,回首湖山空梦乱。yàn fēi nán běi sān liǎng huí,huí shǒu hú shān kōng mèng luàn。
秘书一官聊自慰,安丰百里谁复叹。mì shū yī guān liáo zì wèi,ān fēng bǎi lǐ shuí fù tàn。
扬鞭去去及芳时,寿酒千觞花烂熳。yáng biān qù qù jí fāng shí,shòu jiǔ qiān shāng huā làn màn。

送陈谔

王安石

有司昔者患不公,糊名誊书今故密。yǒu sī xī zhě huàn bù gōng,hú míng téng shū jīn gù mì。
论才相若子独弃,外物有命真难必。lùn cái xiāng ruò zi dú qì,wài wù yǒu mìng zhēn nán bì。
乡闾孝友莫如子,我愿卜邻非一日。xiāng lǘ xiào yǒu mò rú zi,wǒ yuàn bo lín fēi yī rì。
朱门奕奕行多惭,归矣无为恶蓬荜。zhū mén yì yì xíng duō cán,guī yǐ wú wèi è péng bì。

送孙长倩归辉州

王安石

溪涧得雨潦,奔溢不可航。xī jiàn dé yǔ lǎo,bēn yì bù kě háng。
江海收百川,浩浩谁能量。jiāng hǎi shōu bǎi chuān,hào hào shuí néng liàng。
溪涧之日短,江海之日长。xī jiàn zhī rì duǎn,jiāng hǎi zhī rì zhǎng。
愿生畜道德,江海以自方。yuàn shēng chù dào dé,jiāng hǎi yǐ zì fāng。

送乔执中秀才归高邮

王安石

薄饭午不羹,空炉夜无炭。báo fàn wǔ bù gēng,kōng lú yè wú tàn。
寥寥日避席,烈烈风欺幔。liáo liáo rì bì xí,liè liè fēng qī màn。
谓予勿恶此,何为向子叹。wèi yǔ wù è cǐ,hé wèi xiàng zi tàn。
长年客尘沙,无妇助亲爨。zhǎng nián kè chén shā,wú fù zhù qīn cuàn。
寒暄慰白首,我弟才将冠。hán xuān wèi bái shǒu,wǒ dì cái jiāng guān。
邅回岁又晚,想见淮湖漫。zhān huí suì yòu wǎn,xiǎng jiàn huái hú màn。
古人一日养,不以三公换。gǔ rén yī rì yǎng,bù yǐ sān gōng huàn。
田园在戮力,且欲归锄灌。tián yuán zài lù lì,qiě yù guī chú guàn。
行矣子诚然,光阴未宜玩。xíng yǐ zi chéng rán,guāng yīn wèi yí wán。
负米力有馀,能无读书伴。fù mǐ lì yǒu yú,néng wú dú shū bàn。

云山诗送正之

王安石

云山参差碧相围,溪水诘曲带城陴。yún shān cān chà bì xiāng wéi,xī shuǐ jí qū dài chéng pí。
溪穷壤断至者谁,予独与子相谐熙。xī qióng rǎng duàn zhì zhě shuí,yǔ dú yǔ zi xiāng xié xī。
山城之西鼓吹悲,水风萧萧不满旗。shān chéng zhī xī gǔ chuī bēi,shuǐ fēng xiāo xiāo bù mǎn qí。
子今去此来无时,予有不可谁予规。zi jīn qù cǐ lái wú shí,yǔ yǒu bù kě shuí yǔ guī。

和甫如京师微之置酒

王安石

季子将北征,貂裘解亭皋。jì zi jiāng běi zhēng,diāo qiú jiě tíng gāo。
使君拥鸣驺,出饯载酒醪。shǐ jūn yōng míng zōu,chū jiàn zài jiǔ láo。
作诗宠行色,坐客多贤豪。zuò shī chǒng xíng sè,zuò kè duō xián háo。
信知大夫才,能赋在登高。xìn zhī dà fū cái,néng fù zài dēng gāo。
陟峰忧未已,强歌反哀号。zhì fēng yōu wèi yǐ,qiáng gē fǎn āi hào。
问言归何时,逮此冬风饕。wèn yán guī hé shí,dǎi cǐ dōng fēng tāo。
川涂良阻修,棰辔慎所操。chuān tú liáng zǔ xiū,chuí pèi shèn suǒ cāo。
黄屋初启圣,万灵归一陶。huáng wū chū qǐ shèng,wàn líng guī yī táo。
询谋及疏贱,拔取皆时髦。xún móu jí shū jiàn,bá qǔ jiē shí máo。
往矣果有合,可辞州县劳。wǎng yǐ guǒ yǒu hé,kě cí zhōu xiàn láo。

别孙莘老

王安石

逢原未熟我,已与子相知。féng yuán wèi shú wǒ,yǐ yǔ zi xiāng zhī。
自吾得逢原,知子更不疑。zì wú dé féng yuán,zhī zi gèng bù yí。
把手湖上舟,望子欲归时。bǎ shǒu hú shàng zhōu,wàng zi yù guī shí。
茫然乃分散,独背东南驰。máng rán nǎi fēn sàn,dú bèi dōng nán chí。
寥寥西城居,邂逅与子期。liáo liáo xī chéng jū,xiè hòu yǔ zi qī。
鸡鸣入省门,朱墨来纷披。jī míng rù shěng mén,zhū mò lái fēn pī。
含意不自得,强颜聊尔为。hán yì bù zì dé,qiáng yán liáo ěr wèi。
会合常在夜,青灯照书诗。huì hé cháng zài yè,qīng dēng zhào shū shī。
往往并衾语,至明不言疲。wǎng wǎng bìng qīn yǔ,zhì míng bù yán pí。
匆匆舍我去,使我当从谁。cōng cōng shě wǒ qù,shǐ wǒ dāng cóng shuí。
送子不出门,我身方羁縻。sòng zi bù chū mén,wǒ shēn fāng jī mí。
我心得自如,今与子相随。wǒ xīn dé zì rú,jīn yǔ zi xiāng suí。
随子至湖上,逢原所尝嬉。suí zi zhì hú shàng,féng yuán suǒ cháng xī。
想见荷叶尽,北风卷寒漪。xiǎng jiàn hé yè jǐn,běi fēng juǎn hán yī。
已怀今日愁,更念昔日悲。yǐ huái jīn rì chóu,gèng niàn xī rì bēi。
相逢亦何有,但有镜中丝。xiāng féng yì hé yǒu,dàn yǒu jìng zhōng sī。

寄丁中允

王安石

人生九州闲,泛泛水中木。rén shēng jiǔ zhōu xián,fàn fàn shuǐ zhōng mù。
漂浮随风波,邂逅得相触。piāo fú suí fēng bō,xiè hòu dé xiāng chù。
始我与夫子,得官同一州。shǐ wǒ yǔ fū zi,dé guān tóng yī zhōu。
相逢皆偶然,情义乃绸缪。xiāng féng jiē ǒu rán,qíng yì nǎi chóu móu。
我于人事疏,而子久矣修。wǒ yú rén shì shū,ér zi jiǔ yǐ xiū。
磨砻以成我,德大不可酬。mó lóng yǐ chéng wǒ,dé dà bù kě chóu。
乖离今六年,念子未尝休。guāi lí jīn liù nián,niàn zi wèi cháng xiū。
岂不道相逢,但得顷刻留。qǐ bù dào xiāng féng,dàn dé qǐng kè liú。
欢喜不满颜,长年抱离忧。huān xǐ bù mǎn yán,zhǎng nián bào lí yōu。
古人有所思,千里驾车牛。gǔ rén yǒu suǒ sī,qiān lǐ jià chē niú。
如何咫尺间,而不与予游。rú hé zhǐ chǐ jiān,ér bù yǔ yǔ yóu。
顾惜五斗米,无辜自拘囚。gù xī wǔ dòu mǐ,wú gū zì jū qiú。
念彼磊落者,心颜两惭羞。niàn bǐ lěi luò zhě,xīn yán liǎng cán xiū。
剡山碧榛榛,剡水日夜流。shàn shān bì zhēn zhēn,shàn shuǐ rì yè liú。
山行苦无巇,水浅亦可舟。shān xíng kǔ wú xī,shuǐ qiǎn yì kě zhōu。
使君子所善,来檄自可求。shǐ jūn zi suǒ shàn,lái xí zì kě qiú。
何时子来意,待子南山头。hé shí zi lái yì,dài zi nán shān tóu。

示平甫弟

王安石

汴渠西受昆仑水,五月奔湍射黄矢。biàn qú xī shòu kūn lún shuǐ,wǔ yuè bēn tuān shè huáng shǐ。
高淮夜入忽倒流,埼岸相看欲生嘴。gāo huái yè rù hū dào liú,qí àn xiāng kàn yù shēng zuǐ。
万樯如山矻不动,嗟我仲子行亦止。wàn qiáng rú shān kū bù dòng,jiē wǒ zhòng zi xíng yì zhǐ。
自闻留连且一月,每得问讯犹千里。zì wén liú lián qiě yī yuè,měi dé wèn xùn yóu qiān lǐ。
老工取河天上落,伏砾邅沙卷无底。lǎo gōng qǔ hé tiān shàng luò,fú lì zhān shā juǎn wú dǐ。
土桥立马望城东,数日知有相逢喜。tǔ qiáo lì mǎ wàng chéng dōng,shù rì zhī yǒu xiāng féng xǐ。
墙隅返照媚槐谷,池面过雨苏篁苇。qiáng yú fǎn zhào mèi huái gǔ,chí miàn guò yǔ sū huáng wěi。
欣然把手相与闲,所愿此时无一诡。xīn rán bǎ shǒu xiāng yǔ xián,suǒ yuàn cǐ shí wú yī guǐ。
岂无他忧能老我,付与天地从今始。qǐ wú tā yōu néng lǎo wǒ,fù yǔ tiān dì cóng jīn shǐ。
闭门为谢载酒人,外慕纷纷吾已矣。bì mén wèi xiè zài jiǔ rén,wài mù fēn fēn wú yǐ yǐ。

忆北

王安石

苍藤翠木江南山,激激流水两山间。cāng téng cuì mù jiāng nán shān,jī jī liú shuǐ liǎng shān jiān。
山高水深鱼鸟乐,车马迹绝人长闲。shān gāo shuǐ shēn yú niǎo lè,chē mǎ jì jué rén zhǎng xián。
云埋樵声隔葱茜,月弄钓影临潺湲。yún mái qiáo shēng gé cōng qiàn,yuè nòng diào yǐng lín chán yuán。
黄尘满眼衣可濯,梦寐惆怅何时还。huáng chén mǎn yǎn yī kě zhuó,mèng mèi chóu chàng hé shí hái。

相国寺启同天节道场行香院观戏者

王安石

侏优戏场中,一贵复一贱。zhū yōu xì chǎng zhōng,yī guì fù yī jiàn。
心知本自同,所以无欣怨。xīn zhī běn zì tóng,suǒ yǐ wú xīn yuàn。