古诗词

揖仙阁

王安石

结阁揖仙子,疏塘临隐扉。jié gé yī xiān zi,shū táng lín yǐn fēi。
水花红四出,山竹翠相围。shuǐ huā hóng sì chū,shān zhú cuì xiāng wéi。
云度疑軿下,凫惊恐舄飞。yún dù yí píng xià,fú jīng kǒng xì fēi。
蜀姜宁可恃,投钓此忘归。shǔ jiāng níng kě shì,tóu diào cǐ wàng guī。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

寓言六首

王安石

始就诗赋科,雕镌久才成。shǐ jiù shī fù kē,diāo juān jiǔ cái chéng。
一朝复弃之,刀笔事刑名。yī cháo fù qì zhī,dāo bǐ shì xíng míng。
中材蔽末学,斯道苦难明。zhōng cái bì mò xué,sī dào kǔ nán míng。
忽贵不自期,何施就升平。hū guì bù zì qī,hé shī jiù shēng píng。

寓言六首

王安石

明者好自蔽,况乃知我匹。míng zhě hǎo zì bì,kuàng nǎi zhī wǒ pǐ。
每行悔其然,所见定万一。měi xíng huǐ qí rán,suǒ jiàn dìng wàn yī。
不求攻尔短,欲议世之失。bù qiú gōng ěr duǎn,yù yì shì zhī shī。
耘而舍其田,辛苦亦何实。yún ér shě qí tián,xīn kǔ yì hé shí。

寓言六首

王安石

好乐世所共,欲禁安能舍。hǎo lè shì suǒ gòng,yù jìn ān néng shě。
孰能开其淫,要在习以雅。shú néng kāi qí yín,yào zài xí yǐ yǎ。
驱人必如己,墨子见何寡。qū rén bì rú jǐ,mò zi jiàn hé guǎ。
惜哉后世音,至美不如野。xī zāi hòu shì yīn,zhì měi bù rú yě。

澶州

王安石

津津河北流,嶭嶭两城峙。jīn jīn hé běi liú,niè niè liǎng chéng zhì。
春秋诸侯会,澶渊乃其地。chūn qiū zhū hóu huì,chán yuān nǎi qí dì。
书留后世法,岂独讥当世。shū liú hòu shì fǎ,qǐ dú jī dāng shì。
野老岂知此,为予谈近事。yě lǎo qǐ zhī cǐ,wèi yǔ tán jìn shì。
边关一失守,北望皆胡骑。biān guān yī shī shǒu,běi wàng jiē hú qí。
黄屋亲乘城,穹庐矢如猬。huáng wū qīn chéng chéng,qióng lú shǐ rú wèi。
纷纭擅将相,谁为开长利。fēn yún shàn jiāng xiāng,shuí wèi kāi zhǎng lì。
焦头收末功,尚足夸一是。jiāo tóu shōu mò gōng,shàng zú kuā yī shì。
欢盟从此数,日月行人至。huān méng cóng cǐ shù,rì yuè xíng rén zhì。
驰迎传马单,走送牛车疲。chí yíng chuán mǎ dān,zǒu sòng niú chē pí。
征求事供给,厮养犹珍丽。zhēng qiú shì gōng gěi,sī yǎng yóu zhēn lì。
戈甲久已销,澶人益憔悴。gē jiǎ jiǔ yǐ xiāo,chán rén yì qiáo cuì。
能将大事小,自合文王意。néng jiāng dà shì xiǎo,zì hé wén wáng yì。
语翁无叹嗟,小雅今不废。yǔ wēng wú tàn jiē,xiǎo yǎ jīn bù fèi。

寄慎伯筠

王安石

世网挂士如蛛丝,大不及取小缀之。shì wǎng guà shì rú zhū sī,dà bù jí qǔ xiǎo zhuì zhī。
宜乎倜傥不低敛,醉脚踏倒青天低。yí hū tì tǎng bù dī liǎn,zuì jiǎo tà dào qīng tiān dī。
前日才能始谁播,一口惊张万夸和。qián rì cái néng shǐ shuí bō,yī kǒu jīng zhāng wàn kuā hé。
雷公诉帝喘欲吹,咸恐声名塞天破。léi gōng sù dì chuǎn yù chuī,xián kǒng shēng míng sāi tiān pò。
文章喜以怪自娱,不肯裁缩要有馀。wén zhāng xǐ yǐ guài zì yú,bù kěn cái suō yào yǒu yú。
多为峭句不姿媚,天骨老硬无皮肤。duō wèi qiào jù bù zī mèi,tiān gǔ lǎo yìng wú pí fū。
人传书染莫对当,破卵惊出鸾凤翔。rén chuán shū rǎn mò duì dāng,pò luǎn jīng chū luán fèng xiáng。
人间下笔不肯屈,铁索急缠蛟龙僵。rén jiān xià bǐ bù kěn qū,tiě suǒ jí chán jiāo lóng jiāng。
少年意气强不羁,虎胁插翼白日飞。shǎo nián yì qì qiáng bù jī,hǔ xié chā yì bái rì fēi。
欲将独立夸万世,笑诮李白为痴儿。yù jiāng dú lì kuā wàn shì,xiào qiào lǐ bái wèi chī ér。
四天无壁才可家,醉胆愤痒遣酒拿。sì tiān wú bì cái kě jiā,zuì dǎn fèn yǎng qiǎn jiǔ ná。
欲偷北斗酌竭酒,力拔太华镳鲸牙。yù tōu běi dòu zhuó jié jiǔ,lì bá tài huá biāo jīng yá。
世儒口软声似蝇,好于壮士为忌憎。shì rú kǒu ruǎn shēng shì yíng,hǎo yú zhuàng shì wèi jì zēng。
我独久仰愿一见,浩歌不敢儿女声。wǒ dú jiǔ yǎng yuàn yī jiàn,hào gē bù gǎn ér nǚ shēng。

望晼

王安石

亘天青郁郁,千峰互崷崒。gèn tiān qīng yù yù,qiān fēng hù qiú zú。
放马倚长崖,烟云争吐没。fàng mǎ yǐ zhǎng yá,yān yún zhēng tǔ méi。
远疑嵩华低,近岂潜衡匹。yuǎn yí sōng huá dī,jìn qǐ qián héng pǐ。
奚为鲜眺览,过者辄仓卒。xī wèi xiān tiào lǎn,guò zhě zhé cāng zú。
吾将凌其巅,震荡睨溟渤。wú jiāng líng qí diān,zhèn dàng nì míng bó。
旁行告予言,世孰于此忽。páng xíng gào yǔ yán,shì shú yú cǐ hū。
邃深不可俯,储藏尽妖物。suì shēn bù kě fǔ,chǔ cáng jǐn yāo wù。
踊跃狼虎群,蜿蜒蛇虺窟。yǒng yuè láng hǔ qún,wān yán shé huī kū。
惜哉危绝山,岁久沉汨没。xī zāi wēi jué shān,suì jiǔ chén mì méi。
谁将除茀涂,万里游人出。shuí jiāng chú fú tú,wàn lǐ yóu rén chū。

汝瘿和王仲仪

王安石

汝水出山险,汝民多病瘿。rǔ shuǐ chū shān xiǎn,rǔ mín duō bìng yǐng。
或如鸟粻满,或若猿嗛并。huò rú niǎo zhāng mǎn,huò ruò yuán qiǎn bìng。
女惭高掩襟,男大阔裁领。nǚ cán gāo yǎn jīn,nán dà kuò cái lǐng。
饮水疑注壶,吐词侔有梗。yǐn shuǐ yí zhù hú,tǔ cí móu yǒu gěng。
樗里既已闻,杜预亦不幸。chū lǐ jì yǐ wén,dù yù yì bù xìng。
秦人号智囊,吴瓠挂狗颈。qín rén hào zhì náng,wú hù guà gǒu jǐng。
??常柱颐,伶仃安及胫。lěi huǐ cháng zhù yí,líng dīng ān jí jìng。
只欲仰问天,无由俯窥井。zhǐ yù yǎng wèn tiān,wú yóu fǔ kuī jǐng。
挟带岁月深,冒犯风霜冷。xié dài suì yuè shēn,mào fàn fēng shuāng lěng。
厌恶虽自知,剖割且谁肯。yàn è suī zì zhī,pōu gē qiě shuí kěn。
不惟羞把镜,仍亦愁吊影。bù wéi xiū bǎ jìng,réng yì chóu diào yǐng。
内疗烦羊靥,外砭废针颖。nèi liáo fán yáng yè,wài biān fèi zhēn yǐng。
在木曰楠榴,刳之可曰皿。zài mù yuē nán liú,kū zhī kě yuē mǐn。
此诚无所用,既有何能屏。cǐ chéng wú suǒ yòng,jì yǒu hé néng píng。
膨脝厕元首,臃肿异胪顶。péng hēng cè yuán shǒu,yōng zhǒng yì lú dǐng。
难将面目施,可与胞胎逞。nán jiāng miàn mù shī,kě yǔ bāo tāi chěng。
贤哉临汝守,世德调金鼎。xián zāi lín rǔ shǒu,shì dé diào jīn dǐng。
珉俗虽丑乖,教令日修整。mín sú suī chǒu guāi,jiào lìng rì xiū zhěng。
风土恐随改,晨昏忧虑省。fēng tǔ kǒng suí gǎi,chén hūn yōu lǜ shěng。
傥欲觐慈颜,名城不难请。tǎng yù jìn cí yán,míng chéng bù nán qǐng。

三月十日韩子华招饮归城

王安石

清明晓赴韩侯家,自买白杏丁香花。qīng míng xiǎo fù hán hóu jiā,zì mǎi bái xìng dīng xiāng huā。
雀眼涂金银篾笼,贮在当庭呼舞娃。què yǎn tú jīn yín miè lóng,zhù zài dāng tíng hū wǔ wá。
舞娃聊捧笑向客,不顾插坏新乌纱。wǔ wá liáo pěng xiào xiàng kè,bù gù chā huài xīn wū shā。
朝来我舍报生子,贺劝大白浮红霞。cháo lái wǒ shě bào shēng zi,hè quàn dà bái fú hóng xiá。
酒狂有持梧桐板,暴谑一似渔阳挝。jiǔ kuáng yǒu chí wú tóng bǎn,bào xuè yī shì yú yáng wō。
袒裼击鼓祢处士,当时偶脱猛虎牙。tǎn tì jī gǔ mí chù shì,dāng shí ǒu tuō měng hǔ yá。
褊衷不容又何益,鹦鹉洲上空蒹葭。biǎn zhōng bù róng yòu hé yì,yīng wǔ zhōu shàng kōng jiān jiā。

勿去草

王安石

勿去草,草无恶,若比世俗俗浮薄。wù qù cǎo,cǎo wú è,ruò bǐ shì sú sú fú báo。
君不见长安公卿家,公卿盛时客如麻。jūn bù jiàn zhǎng ān gōng qīng jiā,gōng qīng shèng shí kè rú má。
公卿去后门无车,惟有芳草年年佳。gōng qīng qù hòu mén wú chē,wéi yǒu fāng cǎo nián nián jiā。
又不见千里万里江湖滨,触目凄凄无故人。yòu bù jiàn qiān lǐ wàn lǐ jiāng hú bīn,chù mù qī qī wú gù rén。
惟有芳草随车轮。wéi yǒu fāng cǎo suí chē lún。
一日还旧居,门前草先锄。yī rì hái jiù jū,mén qián cǎo xiān chú。
草于主人实无负,主人于草宜何如。cǎo yú zhǔ rén shí wú fù,zhǔ rén yú cǎo yí hé rú。
勿去草,草无恶,若比世俗俗浮薄。wù qù cǎo,cǎo wú è,ruò bǐ shì sú sú fú báo。

东城

王安石

昔予出东城,初见垄上耕。xī yǔ chū dōng chéng,chū jiàn lǒng shàng gēng。
忽忽日北至,岁月良可惊。hū hū rì běi zhì,suì yuè liáng kě jīng。
虽云一草死,万物尚华荣。suī yún yī cǎo sǐ,wàn wù shàng huá róng。
谁能当此时,叹息微阴生。shuí néng dāng cǐ shí,tàn xī wēi yīn shēng。

哀贤亭

王安石

黄鸟哀子车,强埋非天为。huáng niǎo āi zi chē,qiáng mái fēi tiān wèi。
天夺不待老,还能使人悲。tiān duó bù dài lǎo,hái néng shǐ rén bēi。
马侯东南秀,鞭策要路驰。mǎ hóu dōng nán xiù,biān cè yào lù chí。
归骨万里州,乃当强壮时。guī gǔ wàn lǐ zhōu,nǎi dāng qiáng zhuàng shí。
墓门闭空原,白日无履綦。mù mén bì kōng yuán,bái rì wú lǚ qí。
苍苍柏与松,浩浩山风吹。cāng cāng bǎi yǔ sōng,hào hào shān fēng chuī。
我初羞夷吾,鲍叔亦我知。wǒ chū xiū yí wú,bào shū yì wǒ zhī。
终欲往一恸,咏言慰孤嫠。zhōng yù wǎng yī tòng,yǒng yán wèi gū lí。

梁王吹台

王安石

繁台繁姓人,埋灭为蒿蓬。fán tái fán xìng rén,mái miè wèi hāo péng。
况乃汉骄子,魂游谁肯逢。kuàng nǎi hàn jiāo zi,hún yóu shuí kěn féng。
缅思当盛时,警跸在虚空。miǎn sī dāng shèng shí,jǐng bì zài xū kōng。
蛾眉倚高寒,环佩吹玲珑。é méi yǐ gāo hán,huán pèi chuī líng lóng。
大梁千万家,回首云蒙蒙。dà liáng qiān wàn jiā,huí shǒu yún méng méng。
仰不见王处,云间指青红。yǎng bù jiàn wáng chù,yún jiān zhǐ qīng hóng。
宾客有司马,邹枚避其锋。bīn kè yǒu sī mǎ,zōu méi bì qí fēng。
洒笔飞鸟上,为王赋雌雄。sǎ bǐ fēi niǎo shàng,wèi wáng fù cí xióng。
惜今此不传,楚辞擅无穷。xī jīn cǐ bù chuán,chǔ cí shàn wú qióng。
空馀一丘土,千载播悲风。kōng yú yī qiū tǔ,qiān zài bō bēi fēng。

灵山寺

王安石

灵山名谁自,波涛截孤峰。líng shān míng shuí zì,bō tāo jié gū fēng。
何年佛子住,四面凭危空。hé nián fú zi zhù,sì miàn píng wēi kōng。
折椽与裂瓦,委弃填西东。zhé chuán yǔ liè wǎ,wěi qì tián xī dōng。
库廊行抑首,居者莽谁容。kù láng xíng yì shǒu,jū zhě mǎng shuí róng。
吾舟维其侧,落日生秋风。wú zhōu wéi qí cè,luò rì shēng qiū fēng。
瞰崖聊寄目,万物极纤秾。kàn yá liáo jì mù,wàn wù jí xiān nóng。
震荡江海思,洗涤堙郁中。zhèn dàng jiāng hǎi sī,xǐ dí yīn yù zhōng。
胡为嬉游人,过此无留踪。hú wèi xī yóu rén,guò cǐ wú liú zōng。
景岂龙游殊,盛衰浩无穷。jǐng qǐ lóng yóu shū,shèng shuāi hào wú qióng。
吾闻世所好,楼殿浮青红。wú wén shì suǒ hǎo,lóu diàn fú qīng hóng。
那知山水乐,岂在豪华宫。nà zhī shān shuǐ lè,qǐ zài háo huá gōng。
世好□变尔,感激难为工。shì hǎo biàn ěr,gǎn jī nán wèi gōng。

白鸥

王安石

江鸥好羽毛,玉雪无尘垢。jiāng ōu hǎo yǔ máo,yù xuě wú chén gòu。
灭没波浪间,生涯亦何有。miè méi bō làng jiān,shēng yá yì hé yǒu。
雄雌屡惊矫,机弋常纷纠。xióng cí lǚ jīng jiǎo,jī yì cháng fēn jiū。
顾我独无心,相随如得友。gù wǒ dú wú xīn,xiāng suí rú dé yǒu。
飘然纷华地,此物乖隔久。piāo rán fēn huá dì,cǐ wù guāi gé jiǔ。
白发望东南,春江绿如酒。bái fā wàng dōng nán,chūn jiāng lǜ rú jiǔ。

咏风

王安石

风从北海起,至此南海上。fēng cóng běi hǎi qǐ,zhì cǐ nán hǎi shàng。
问风来何事,去复欲何向。wèn fēng lái hé shì,qù fù yù hé xiàng。
谁遣汝而号,谁应汝而唱。shuí qiǎn rǔ ér hào,shuí yīng rǔ ér chàng。
汝于何时息,汝作无乃妄。rǔ yú hé shí xī,rǔ zuò wú nǎi wàng。
风初无一言,试以问云将。fēng chū wú yī yán,shì yǐ wèn yún jiāng。