古诗词

揖仙阁

王安石

结阁揖仙子,疏塘临隐扉。jié gé yī xiān zi,shū táng lín yǐn fēi。
水花红四出,山竹翠相围。shuǐ huā hóng sì chū,shān zhú cuì xiāng wéi。
云度疑軿下,凫惊恐舄飞。yún dù yí píng xià,fú jīng kǒng xì fēi。
蜀姜宁可恃,投钓此忘归。shǔ jiāng níng kě shì,tóu diào cǐ wàng guī。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

题山寺扉

王安石

口衔天宪手持钧,已是龙墀第一人。kǒu xián tiān xiàn shǒu chí jūn,yǐ shì lóng chí dì yī rén。
回首三千大千界,此身犹是一微尘。huí shǒu sān qiān dà qiān jiè,cǐ shēn yóu shì yī wēi chén。

晴景

王安石

雨来未见花间蕊,雨后全无叶底花。yǔ lái wèi jiàn huā jiān ruǐ,yǔ hòu quán wú yè dǐ huā。
蜂蝶纷纷过墙去,却疑春色在邻家。fēng dié fēn fēn guò qiáng qù,què yí chūn sè zài lín jiā。

题夏旼扇

王安石

白马津头驿路边,阴森乔木带漪涟。bái mǎ jīn tóu yì lù biān,yīn sēn qiáo mù dài yī lián。
夕阳一马匆匆过,梦寐如今十五年。xī yáng yī mǎ cōng cōng guò,mèng mèi rú jīn shí wǔ nián。

皇祐庚寅自临川如钱塘过宿此嘉祐戊辰自番阳归临川再宿金峰

王安石

十年再宿金峰下,身世飘然岂自知。shí nián zài sù jīn fēng xià,shēn shì piāo rán qǐ zì zhī。
山谷有灵应笑我,纷纷南北欲何为。shān gǔ yǒu líng yīng xiào wǒ,fēn fēn nán běi yù hé wèi。

题金陵驿

王安石

重冈古道春风里,草色花光似故人。zhòng gāng gǔ dào chūn fēng lǐ,cǎo sè huā guāng shì gù rén。
却喜此身今漫浪,回家随处得相亲。què xǐ cǐ shēn jīn màn làng,huí jiā suí chù dé xiāng qīn。

书堂

王安石

乌石冈头上冢归,柘冈西畔下书帷。wū shí gāng tóu shàng zhǒng guī,zhè gāng xī pàn xià shū wéi。
辛夷花发白如雪,万国春风庆历时。xīn yí huā fā bái rú xuě,wàn guó chūn fēng qìng lì shí。

李花

王安石

朝摘桃花红破萼,暮摘李花繁满枝。cháo zhāi táo huā hóng pò è,mù zhāi lǐ huā fán mǎn zhī。
客心浩荡东风急,把酒看花能几时。kè xīn hào dàng dōng fēng jí,bǎ jiǔ kàn huā néng jǐ shí。

石竹花

王安石

麝香眠后露檀匀,绣在罗衣色未真。shè xiāng mián hòu lù tán yún,xiù zài luó yī sè wèi zhēn。
斜倚细丛如有恨,冷摇数朵欲无春。xié yǐ xì cóng rú yǒu hèn,lěng yáo shù duǒ yù wú chūn。

题宝岩寺寒碧亭二首其一

王安石

两岸青山刻峭成,一溪回曲篆纹平。liǎng àn qīng shān kè qiào chéng,yī xī huí qū zhuàn wén píng。
绿阴隐隐无重数,欲去黄鹂又一声。lǜ yīn yǐn yǐn wú zhòng shù,yù qù huáng lí yòu yī shēng。

千丈岩瀑布

王安石

拔地万重清嶂立,悬空千丈素流分。bá dì wàn zhòng qīng zhàng lì,xuán kōng qiān zhàng sù liú fēn。
共看玉女机丝挂,映日还成五色文。gòng kàn yù nǚ jī sī guà,yìng rì hái chéng wǔ sè wén。

听泉亭

王安石

逗石穿云落涧隈,无风自到枕边来。dòu shí chuān yún luò jiàn wēi,wú fēng zì dào zhěn biān lái。
十年客底黄粱梦,一夜水声却唤回。shí nián kè dǐ huáng liáng mèng,yī yè shuǐ shēng què huàn huí。

奉酬约之见招

王安石

君家段干木,为义畏人侵。jūn jiā duàn gàn mù,wèi yì wèi rén qīn。
冯轼信厚礼,逾垣终褊心。féng shì xìn hòu lǐ,yú yuán zhōng biǎn xīn。
川坻宁有此,园屋谅非今。chuān chí níng yǒu cǐ,yuán wū liàng fēi jīn。
雨过梅柳净,潮来蒲稗深。yǔ guò méi liǔ jìng,cháo lái pú bài shēn。
种芳弥近渚,伐翳取遥岑。zhǒng fāng mí jìn zhǔ,fá yì qǔ yáo cén。
清节亦难尚,旷怀差易寻。qīng jié yì nán shàng,kuàng huái chà yì xún。
子猷怜水竹,逸少惬山林。zi yóu lián shuǐ zhú,yì shǎo qiè shān lín。
况复能招我,亲题汉上襟。kuàng fù néng zhāo wǒ,qīn tí hàn shàng jīn。

饭祈泽寺

王安石

驾言东南游,午饭投僧馆。jià yán dōng nán yóu,wǔ fàn tóu sēng guǎn。
山白梅蕊长,林黄柳芽短。shān bái méi ruǐ zhǎng,lín huáng liǔ yá duǎn。
笭箵沙际来,略彴桑闲断。líng xīng shā jì lái,lüè zhuó sāng xián duàn。
春映一川明,雪消千壑漫。chūn yìng yī chuān míng,xuě xiāo qiān hè màn。
鱼随竹影浮,鸟误人声散。yú suí zhú yǐng fú,niǎo wù rén shēng sàn。
玩物岂能留,干时吾自懒。wán wù qǐ néng liú,gàn shí wú zì lǎn。

拟和御制赏花钓鱼

王安石

云暖蓬莱日,风酣太液春。yún nuǎn péng lái rì,fēng hān tài yè chūn。
水光承步辇,花气入钩陈。shuǐ guāng chéng bù niǎn,huā qì rù gōu chén。
伏槛留清跸,传觞属从臣。fú kǎn liú qīng bì,chuán shāng shǔ cóng chén。
霏香连钓饵,落叶乱游鳞。fēi xiāng lián diào ěr,luò yè luàn yóu lín。
镐饮恩知厚,衢樽赐愿均。gǎo yǐn ēn zhī hòu,qú zūn cì yuàn jūn。
更看追夏谚,先此咏逢辰。gèng kàn zhuī xià yàn,xiān cǐ yǒng féng chén。

和吴冲卿雪霁紫宸朝

王安石

虎士开阊阖,鸡人唱九霄。hǔ shì kāi chāng hé,jī rén chàng jiǔ xiāo。
云移银阙角,日转玉廊腰。yún yí yín quē jiǎo,rì zhuǎn yù láng yāo。
帚动川收潦,靴鸣海上潮。zhǒu dòng chuān shōu lǎo,xuē míng hǎi shàng cháo。
舞袍沾宿润,拜笏拥残飘。wǔ páo zhān sù rùn,bài hù yōng cán piāo。
赐饮人何乐,归嘶马亦骄。cì yǐn rén hé lè,guī sī mǎ yì jiāo。
低徊但忘食,吟咏得逍遥。dī huái dàn wàng shí,yín yǒng dé xiāo yáo。