古诗词

答冲卿

王安石

风作九衢黄,南窗坐正凉。fēng zuò jiǔ qú huáng,nán chuāng zuò zhèng liáng。
破瓜青玉美,浮荈白云香。pò guā qīng yù měi,fú chuǎn bái yún xiāng。
诗懒犹能强,官闲肯便忘。shī lǎn yóu néng qiáng,guān xián kěn biàn wàng。
贤愚各有用,尺寸果谁长。xián yú gè yǒu yòng,chǐ cùn guǒ shuí zhǎng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

寄张剑州并示女弟

王安石

剑阁天梯万里寒,春风此日白衣冠。jiàn gé tiān tī wàn lǐ hán,chūn fēng cǐ rì bái yī guān。
乌辞反哺颠毛黑,鸟引思归口血丹。wū cí fǎn bǔ diān máo hēi,niǎo yǐn sī guī kǒu xuè dān。
行路想君今眚瘦,相逢添我老悲酸。xíng lù xiǎng jūn jīn shěng shòu,xiāng féng tiān wǒ lǎo bēi suān。
浮云渺渺吹西去,每到原头勒马看。fú yún miǎo miǎo chuī xī qù,měi dào yuán tóu lēi mǎ kàn。

元珍以诗送绿石砚所谓玉堂新样者

王安石

玉堂新样世争传,况以蛮溪绿石镌。yù táng xīn yàng shì zhēng chuán,kuàng yǐ mán xī lǜ shí juān。
嗟我长来无异物,愧君持赠有佳篇。jiē wǒ zhǎng lái wú yì wù,kuì jūn chí zèng yǒu jiā piān。
久埋瘴雾看犹湿,一取春波洗更鲜。jiǔ mái zhàng wù kàn yóu shī,yī qǔ chūn bō xǐ gèng xiān。
还与故人袍色似,论心于此亦同坚。hái yǔ gù rén páo sè shì,lùn xīn yú cǐ yì tóng jiān。

和微之林亭

王安石

为有檀栾占雒阳,忆归杖策此徜徉。wèi yǒu tán luán zhàn luò yáng,yì guī zhàng cè cǐ cháng yáng。
观鱼得意还知乐,入鸟忘机肯乱行。guān yú dé yì hái zhī lè,rù niǎo wàng jī kěn luàn xíng。
未敢许君轻去国,不应如我漫为郎。wèi gǎn xǔ jūn qīng qù guó,bù yīng rú wǒ màn wèi láng。
中园日涉非无趣,保此千钟慰北堂。zhōng yuán rì shè fēi wú qù,bǎo cǐ qiān zhōng wèi běi táng。

酬微之梅暑新句

王安石

江梅落尽雨昏昏,去马来牛漫不分。jiāng méi luò jǐn yǔ hūn hūn,qù mǎ lái niú màn bù fēn。
当此沈阴无白日,岂知炎旱有彤云。dāng cǐ shěn yīn wú bái rì,qǐ zhī yán hàn yǒu tóng yún。
琴弦欲缓何妨促,画蠹微生故可熏。qín xián yù huǎn hé fáng cù,huà dù wēi shēng gù kě xūn。
回首凉秋知未远,会须重曝阮郎裈。huí shǒu liáng qiū zhī wèi yuǎn,huì xū zhòng pù ruǎn láng kūn。

平甫与宝觉游金山思大觉并见寄及相见得诗次韵二首

王安石

宠参时宰道人琳,气盖诸公弟季心。chǒng cān shí zǎi dào rén lín,qì gài zhū gōng dì jì xīn。
胜践肯论山在险,冥搜欲与海争深。shèng jiàn kěn lùn shān zài xiǎn,míng sōu yù yǔ hǎi zhēng shēn。
摇摇北下随帆影,踽踽东来想足音。yáo yáo běi xià suí fān yǐng,jǔ jǔ dōng lái xiǎng zú yīn。
握手更知禅伯远,隔云灵鹫碧千寻。wò shǒu gèng zhī chán bó yuǎn,gé yún líng jiù bì qiān xún。

平甫与宝觉游金山思大觉并见寄及相见得诗次韵二首

王安石

漳南开士好丛林,慧剑何年出水心。zhāng nán kāi shì hǎo cóng lín,huì jiàn hé nián chū shuǐ xīn。
独往便应诸漏尽,相逢未免故情深。dú wǎng biàn yīng zhū lòu jǐn,xiāng féng wèi miǎn gù qíng shēn。
槛窥山鸟有真意,窗听海潮非世音。kǎn kuī shān niǎo yǒu zhēn yì,chuāng tīng hǎi cháo fēi shì yīn。
一笑上方人事外,不知衰境两侵寻。yī xiào shàng fāng rén shì wài,bù zhī shuāi jìng liǎng qīn xún。

金陵怀古四首

王安石

霸祖孤身取二江,子孙多以百城降。bà zǔ gū shēn qǔ èr jiāng,zi sūn duō yǐ bǎi chéng jiàng。
豪华尽出成功后,逸乐安知与祸双。háo huá jǐn chū chéng gōng hòu,yì lè ān zhī yǔ huò shuāng。
东府旧基留佛刹,后庭馀唱落船窗。dōng fǔ jiù jī liú fú shā,hòu tíng yú chàng luò chuán chuāng。
黍离麦秀从来事,且置兴亡近酒缸。shǔ lí mài xiù cóng lái shì,qiě zhì xīng wáng jìn jiǔ gāng。

金陵怀古四首

王安石

天兵南下此桥江,敌国当时指顾降。tiān bīng nán xià cǐ qiáo jiāng,dí guó dāng shí zhǐ gù jiàng。
山水雄豪空复在,君王神武自难双。shān shuǐ xióng háo kōng fù zài,jūn wáng shén wǔ zì nán shuāng。
留连落日频回首,想像馀墟独倚窗。liú lián luò rì pín huí shǒu,xiǎng xiàng yú xū dú yǐ chuāng。
却怪夏阳才一苇,汉家何事费罂缸。què guài xià yáng cái yī wěi,hàn jiā hé shì fèi yīng gāng。

金陵怀古四首

王安石

地势东回万里江,云间天阙古来双。dì shì dōng huí wàn lǐ jiāng,yún jiān tiān quē gǔ lái shuāng。
兵缠四海英雄得,圣出中原次第降。bīng chán sì hǎi yīng xióng dé,shèng chū zhōng yuán cì dì jiàng。
山水寂寥埋王气,风烟萧飒满僧窗。shān shuǐ jì liáo mái wáng qì,fēng yān xiāo sà mǎn sēng chuāng。
废陵坏冢空冠剑,谁复沾缨酹一缸。fèi líng huài zhǒng kōng guān jiàn,shuí fù zhān yīng lèi yī gāng。

金陵怀古四首

王安石

忆昨天兵下蜀江,将军谈笑士争降。yì zuó tiān bīng xià shǔ jiāng,jiāng jūn tán xiào shì zhēng jiàng。
黄旗已尽年三百,紫气空收剑一双。huáng qí yǐ jǐn nián sān bǎi,zǐ qì kōng shōu jiàn yī shuāng。
破堞自生新草木,废宫谁识旧轩窗。pò dié zì shēng xīn cǎo mù,fèi gōng shuí shí jiù xuān chuāng。
不须搔首寻遗事,且倒花前白玉缸。bù xū sāo shǒu xún yí shì,qiě dào huā qián bái yù gāng。

次韵舍弟遇子固忆少述

王安石

归计何时就一廛,寒城回首意茫然。guī jì hé shí jiù yī chán,hán chéng huí shǒu yì máng rán。
野林细错黄金日,溪岸宽围碧玉天。yě lín xì cuò huáng jīn rì,xī àn kuān wéi bì yù tiān。
飞兔已闻追騕袅,太阿犹恨失龙泉。fēi tù yǐ wén zhuī yǎo niǎo,tài ā yóu hèn shī lóng quán。
遥知更忆河滨友,从事能忘我独贤。yáo zhī gèng yì hé bīn yǒu,cóng shì néng wàng wǒ dú xián。

次韵昌叔咏尘

王安石

尘土轻扬不自持,纷纷生物更相吹。chén tǔ qīng yáng bù zì chí,fēn fēn shēng wù gèng xiāng chuī。
翻成地上高烟雾,散在人间要路岐。fān chéng dì shàng gāo yān wù,sàn zài rén jiān yào lù qí。
一世竞驰甘睬目,几家清坐得轩眉。yī shì jìng chí gān cǎi mù,jǐ jiā qīng zuò dé xuān méi。
超然只有江湖上,还见波涛恐我时。chāo rán zhǐ yǒu jiāng hú shàng,hái jiàn bō tāo kǒng wǒ shí。

石竹花

王安石

退公诗酒乐华年,欲取幽芳近绮筵。tuì gōng shī jiǔ lè huá nián,yù qǔ yōu fāng jìn qǐ yán。
种玉乱抽青节瘦,刻缯轻染绛花圆。zhǒng yù luàn chōu qīng jié shòu,kè zēng qīng rǎn jiàng huā yuán。
风霜不放飘零早,雨露应从爱惜偏。fēng shuāng bù fàng piāo líng zǎo,yǔ lù yīng cóng ài xī piān。
已向美人衣上并,更留佳客赋婵娟。yǐ xiàng měi rén yī shàng bìng,gèng liú jiā kè fù chán juān。

古松

王安石

森森直干百馀寻,高入青冥不附林。sēn sēn zhí gàn bǎi yú xún,gāo rù qīng míng bù fù lín。
万壑风生成夜响,千山月照挂秋阴。wàn hè fēng shēng chéng yè xiǎng,qiān shān yuè zhào guà qiū yīn。
岂因粪壤栽培力,自得乾坤造化心。qǐ yīn fèn rǎng zāi péi lì,zì dé qián kūn zào huà xīn。
廊庙乏材应见取,世无良匠勿相侵。láng miào fá cái yīng jiàn qǔ,shì wú liáng jiàng wù xiāng qīn。

玉晨大桧鹤庙古松最为佳树

王安石

坛庙千年草不生,幽真曾此荫馀清。tán miào qiān nián cǎo bù shēng,yōu zhēn céng cǐ yīn yú qīng。
月枝地上流云影,风叶天边过雨声。yuè zhī dì shàng liú yún yǐng,fēng yè tiān biān guò yǔ shēng。
材大贤于人有用,节高仙与世无情。cái dà xián yú rén yǒu yòng,jié gāo xiān yǔ shì wú qíng。
秦山陂下今迷处,苦里宫中漫得名。qín shān bēi xià jīn mí chù,kǔ lǐ gōng zhōng màn dé míng。