古诗词

游杭州圣果寺

王安石

登高见山水,身在水中央。dēng gāo jiàn shān shuǐ,shēn zài shuǐ zhōng yāng。
下视楼台处,空多树木苍。xià shì lóu tái chù,kōng duō shù mù cāng。
浮云连海气,落日动湖光。fú yún lián hǎi qì,luò rì dòng hú guāng。
偶坐吹横笛,残声入富阳。ǒu zuò chuī héng dí,cán shēng rù fù yáng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

送沈兴宗察院出使湖南

王安石

谏书平日皂囊中,朝路争看一马骢。jiàn shū píng rì zào náng zhōng,cháo lù zhēng kàn yī mǎ cōng。
汉节饱曾冲海雾,楚帆聊复借湖风。hàn jié bǎo céng chōng hǎi wù,chǔ fān liáo fù jiè hú fēng。
皇华命使今为重,直道酬君远亦同。huáng huá mìng shǐ jīn wèi zhòng,zhí dào chóu jūn yuǎn yì tóng。
投老承明无补助,得为湘守即随公。tóu lǎo chéng míng wú bǔ zhù,dé wèi xiāng shǒu jí suí gōng。

春风

王安石

一马春风北首燕,却疑身得旧山川。yī mǎ chūn fēng běi shǒu yàn,què yí shēn dé jiù shān chuān。
阳浮树外沧江水,尘涨原头野火烟。yáng fú shù wài cāng jiāng shuǐ,chén zhǎng yuán tóu yě huǒ yān。
日借嫩黄初著柳,雨催新绿稍归田。rì jiè nèn huáng chū zhù liǔ,yǔ cuī xīn lǜ shāo guī tián。
回头不见辛夷发,始觉看花是去年。huí tóu bù jiàn xīn yí fā,shǐ jué kàn huā shì qù nián。

永济道中寄诸舅弟

王安石

灯火匆匆出馆陶,回看永济日初高。dēng huǒ cōng cōng chū guǎn táo,huí kàn yǒng jì rì chū gāo。
似闻空舍鸟乌乐,更觉荒陂人马劳。shì wén kōng shě niǎo wū lè,gèng jué huāng bēi rén mǎ láo。
客路光阴真弃置,春风边塞祇萧骚。kè lù guāng yīn zhēn qì zhì,chūn fēng biān sāi qí xiāo sāo。
辛夷树下乌塘尾,把手何时得汝曹。xīn yí shù xià wū táng wěi,bǎ shǒu hé shí dé rǔ cáo。

道逢文通北使归

王安石

朱颜使者锦貂裘,笑语春风入贝州。zhū yán shǐ zhě jǐn diāo qiú,xiào yǔ chūn fēng rù bèi zhōu。
欲报京都近消息,传声车马少淹留。yù bào jīng dōu jìn xiāo xī,chuán shēng chē mǎ shǎo yān liú。
行人尽道还家乐,骑士能吹出塞愁。xíng rén jǐn dào hái jiā lè,qí shì néng chuī chū sāi chóu。
回首此时空慕羡,惊尘一段向南流。huí shǒu cǐ shí kōng mù xiàn,jīng chén yī duàn xiàng nán liú。

将次相州

王安石

青山如浪入漳州,铜雀台西八九丘。qīng shān rú làng rù zhāng zhōu,tóng què tái xī bā jiǔ qiū。
蝼蚁往还空垄亩,骐驎埋没几春秋。lóu yǐ wǎng hái kōng lǒng mǔ,qí lín mái méi jǐ chūn qiū。
功名盖世知谁是,气力回天到此休。gōng míng gài shì zhī shuí shì,qì lì huí tiān dào cǐ xiū。
何必地中馀故物,魏公诸子分衣裘。hé bì dì zhōng yú gù wù,wèi gōng zhū zi fēn yī qiú。

次韵平甫喜唐公自契丹归

王安石

留犁挠酒得戎心,并袷通欢岁月深。liú lí náo jiǔ dé róng xīn,bìng jiá tōng huān suì yuè shēn。
奉使由来须陆贾,离亲何必强曾参。fèng shǐ yóu lái xū lù jiǎ,lí qīn hé bì qiáng céng cān。
燕人候望空瓯脱,胡马追随出蹛林。yàn rén hòu wàng kōng ōu tuō,hú mǎ zhuī suí chū dài lín。
万里春风归正好,亦逢佳客想挥金。wàn lǐ chūn fēng guī zhèng hǎo,yì féng jiā kè xiǎng huī jīn。

尹村道中

王安石

满眼霜吹宿草根,谩知新岁不逢春。mǎn yǎn shuāng chuī sù cǎo gēn,mán zhī xīn suì bù féng chūn。
却疑青嶂非人世,更觉黄云是塞尘。què yí qīng zhàng fēi rén shì,gèng jué huáng yún shì sāi chén。
万里张侯能奉使,百年曾子肯辞亲。wàn lǐ zhāng hóu néng fèng shǐ,bǎi nián céng zi kěn cí qīn。
自怜许国终无用,何事纷纷客此身。zì lián xǔ guó zhōng wú yòng,hé shì fēn fēn kè cǐ shēn。

次韵王胜之咏雪

王安石

万户千门车马稀,行人却返鸟休飞。wàn hù qiān mén chē mǎ xī,xíng rén què fǎn niǎo xiū fēi。
玲珑剪水空中堕,的皪装春树上归。líng lóng jiǎn shuǐ kōng zhōng duò,de lì zhuāng chūn shù shàng guī。
素发联华惊老大,玉颜争好羡轻肥。sù fā lián huá jīng lǎo dà,yù yán zhēng hǎo xiàn qīng féi。
朝来已贺丰年瑞,更问田家果是非。cháo lái yǐ hè fēng nián ruì,gèng wèn tián jiā guǒ shì fēi。

次韵酬府推仲通学士雪中见寄

王安石

朝来看雪咏君诗,想见朱衣在赤墀。cháo lái kàn xuě yǒng jūn shī,xiǎng jiàn zhū yī zài chì chí。
为问火城将策试,何如云屋听窗知。wèi wèn huǒ chéng jiāng cè shì,hé rú yún wū tīng chuāng zhī。
曲墙稍觉吹来密,穷巷终怜扫去迟。qū qiáng shāo jué chuī lái mì,qióng xiàng zhōng lián sǎo qù chí。
欲访故人非兴尽,自缘无路得传卮。yù fǎng gù rén fēi xīng jǐn,zì yuán wú lù dé chuán zhī。

次韵宋次道忆太平

王安石

大梁春费宝刀催,不似湖阴有早梅。dà liáng chūn fèi bǎo dāo cuī,bù shì hú yīn yǒu zǎo méi。
今日盘中看剪彩,当时花下就传杯。jīn rì pán zhōng kàn jiǎn cǎi,dāng shí huā xià jiù chuán bēi。
纷纷自向江城落,杳杳难随驿使来。fēn fēn zì xiàng jiāng chéng luò,yǎo yǎo nán suí yì shǐ lái。
知忆旧游还想见,西南枝上月徘徊。zhī yì jiù yóu hái xiǎng jiàn,xī nán zhī shàng yuè pái huái。

和曾子翊授舒掾之作

王安石

皖城终岁静如山,府掾应从到日闲。wǎn chéng zhōng suì jìng rú shān,fǔ yuàn yīng cóng dào rì xián。
一水碧罗裁缭绕,万峰苍玉刻孱颜。yī shuǐ bì luó cái liáo rào,wàn fēng cāng yù kè càn yán。
旧游笔墨苔今老,浪走尘沙鬓已斑。jiù yóu bǐ mò tái jīn lǎo,làng zǒu chén shā bìn yǐ bān。
揽辔羡君桥北路,春风枝上鸟关关。lǎn pèi xiàn jūn qiáo běi lù,chūn fēng zhī shàng niǎo guān guān。

送刘和父奉使江西

王安石

刘郎今日拥旌麾,传到江南喜可知。liú láng jīn rì yōng jīng huī,chuán dào jiāng nán xǐ kě zhī。
上冢还须击羊豕,下车应不问狐狸。shàng zhǒng hái xū jī yáng shǐ,xià chē yīng bù wèn hú lí。
无人敢效公荣酒,为我聊寻逸少池。wú rén gǎn xiào gōng róng jiǔ,wèi wǒ liáo xún yì shǎo chí。
亦见岭头花烂熳,更将春色寄相思。yì jiàn lǐng tóu huā làn màn,gèng jiāng chūn sè jì xiāng sī。

次韵张子野竹林寺二首

王安石

涧水横斜石路深,水源穷处有丛林。jiàn shuǐ héng xié shí lù shēn,shuǐ yuán qióng chù yǒu cóng lín。
青鸳几世开兰若,黄鹤当年瑞卯金。qīng yuān jǐ shì kāi lán ruò,huáng hè dāng nián ruì mǎo jīn。
败壁数峰连粉墨,凉烟一穗起檀沈。bài bì shù fēng lián fěn mò,liáng yān yī suì qǐ tán shěn。
十年亲友半零落,回首旧游成古今。shí nián qīn yǒu bàn líng luò,huí shǒu jiù yóu chéng gǔ jīn。

次韵张子野竹林寺二首

王安石

京岘城南隐映深,两牛鸣地得禅林。jīng xiàn chéng nán yǐn yìng shēn,liǎng niú míng dì dé chán lín。
风泉隔屋撞哀玉,竹月缘阶贴碎金。fēng quán gé wū zhuàng āi yù,zhú yuè yuán jiē tiē suì jīn。
藻井仰窥尘漠漠,青灯对宿夜沈沈。zǎo jǐng yǎng kuī chén mò mò,qīng dēng duì sù yè shěn shěn。
扁舟过客十年事,一梦此山愁至今。biǎn zhōu guò kè shí nián shì,yī mèng cǐ shān chóu zhì jīn。

送吴龙图知江宁

王安石

才高明主眷方深,属郡闻风自革心。cái gāo míng zhǔ juàn fāng shēn,shǔ jùn wén fēng zì gé xīn。
闾里不须多按治,山川从此数登临。lǘ lǐ bù xū duō àn zhì,shān chuān cóng cǐ shù dēng lín。
茅檐坐隔云千里,柏垄初抽翠一寻。máo yán zuò gé yún qiān lǐ,bǎi lǒng chū chōu cuì yī xún。
东望泫然知有寄,但疑公岂久分襟。dōng wàng xuàn rán zhī yǒu jì,dàn yí gōng qǐ jiǔ fēn jīn。