古诗词

冬至

王安石

都城开博路,佳节一阳生。dōu chéng kāi bó lù,jiā jié yī yáng shēng。
喜见儿童色,欢传市井声。xǐ jiàn ér tóng sè,huān chuán shì jǐng shēng。
幽闲亦聚集,珍丽各携擎。yōu xián yì jù jí,zhēn lì gè xié qíng。
却忆他年事,关商闭不行。què yì tā nián shì,guān shāng bì bù xíng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

试茗泉

王安石

此泉地何偏,陆羽曾未阅。cǐ quán dì hé piān,lù yǔ céng wèi yuè。
坻沙光散射,窦乳甘潜泄。chí shā guāng sàn shè,dòu rǔ gān qián xiè。
灵山不可见,嘉草何由啜。líng shān bù kě jiàn,jiā cǎo hé yóu chuài。
但有梦中人,相随掬明月。dàn yǒu mèng zhōng rén,xiāng suí jū míng yuè。

跃马泉

王安石

古水缩蛟螭,憎山欲隳突。gǔ shuǐ suō jiāo chī,zēng shān yù huī tū。
山祇来伐之,半岭跳啮膝。shān qí lái fá zhī,bàn lǐng tiào niè xī。
玉珂鸣塞空,组练光照日。yù kē míng sāi kōng,zǔ liàn guāng zhào rì。
崩腾赴不测,一陷常万匹。bēng téng fù bù cè,yī xiàn cháng wàn pǐ。
神战异人间,千秋为倏忽。shén zhàn yì rén jiān,qiān qiū wèi shū hū。
泉旁往来客,夜寄幽人室。quán páng wǎng lái kè,yè jì yōu rén shì。
但听鸣萧萧,何由见神物。dàn tīng míng xiāo xiāo,hé yóu jiàn shén wù。

白纻山

王安石

白纻众山顶,江湖所萦带。bái zhù zhòng shān dǐng,jiāng hú suǒ yíng dài。
浮云卷晴明,可见九州外。fú yún juǎn qíng míng,kě jiàn jiǔ zhōu wài。
肩舆上寒空,置酒故人会。jiān yú shàng hán kōng,zhì jiǔ gù rén huì。
峰峦张锦绣,草木吹竽籁。fēng luán zhāng jǐn xiù,cǎo mù chuī yú lài。
登临信地险,俯仰知天大。dēng lín xìn dì xiǎn,fǔ yǎng zhī tiān dà。
留欢薄日晚,起视飞鸟背。liú huān báo rì wǎn,qǐ shì fēi niǎo bèi。
残年苦局束,往事嗟摧坏。cán nián kǔ jú shù,wǎng shì jiē cuī huài。
歌舞不可求,桓公井空在。gē wǔ bù kě qiú,huán gōng jǐng kōng zài。

七星砚

王安石

余闻星堕地,往往化为石。yú wén xīng duò dì,wǎng wǎng huà wèi shí。
石上有七星,此理余莫测。shí shàng yǒu qī xīng,cǐ lǐ yú mò cè。
持来当白日,光彩不为匿。chí lái dāng bái rì,guāng cǎi bù wèi nì。
恍如起鸿蒙,俯仰帝垣侧。huǎng rú qǐ hóng méng,fǔ yǎng dì yuán cè。
当由偶然似,见取参笔墨。dāng yóu ǒu rán shì,jiàn qǔ cān bǐ mò。
豪心荡珍异,乐以万金得。háo xīn dàng zhēn yì,lè yǐ wàn jīn dé。
南工始为伪,傅合巧无隙。nán gōng shǐ wèi wěi,fù hé qiǎo wú xì。
亦时疑世人,故自有能识。yì shí yí shì rén,gù zì yǒu néng shí。

九鼎

王安石

禹行掘山走百谷,蛟龙窜藏魑魅伏。yǔ xíng jué shān zǒu bǎi gǔ,jiāo lóng cuàn cáng chī mèi fú。
心志幽妖尚觊隙,以金铸鼎空九牧。xīn zhì yōu yāo shàng jì xì,yǐ jīn zhù dǐng kōng jiǔ mù。
冶云赤天涨为黑,韛风馀吹山拔木。yě yún chì tiān zhǎng wèi hēi,bài fēng yú chuī shān bá mù。
鼎成聚观变怪索,夜人行歌鬼昼哭。dǐng chéng jù guān biàn guài suǒ,yè rén xíng gē guǐ zhòu kū。
功施元元后无极,三姓卫守相传属。gōng shī yuán yuán hòu wú jí,sān xìng wèi shǒu xiāng chuán shǔ。
弱周无人有宜出,沈之九幽拆地轴。ruò zhōu wú rén yǒu yí chū,shěn zhī jiǔ yōu chāi dì zhóu。
始皇区区求不得,坐令神奸窥邑屋。shǐ huáng qū qū qiú bù dé,zuò lìng shén jiān kuī yì wū。

九井

王安石

沿崖涉涧三十里,高下荦确无人耕。yán yá shè jiàn sān shí lǐ,gāo xià luò què wú rén gēng。
扪萝挽茑到山趾,仰见吹泻何峥嵘。mén luó wǎn niǎo dào shān zhǐ,yǎng jiàn chuī xiè hé zhēng róng。
馀声投林欲风雨,末势卷土犹溪坑。yú shēng tóu lín yù fēng yǔ,mò shì juǎn tǔ yóu xī kēng。
飞虫凌兢走兽慄,霜雪夏落雷冬鸣。fēi chóng líng jīng zǒu shòu lì,shuāng xuě xià luò léi dōng míng。
野人往往见神物,鳞甲漠漠云随行。yě rén wǎng wǎng jiàn shén wù,lín jiǎ mò mò yún suí xíng。
我来立久无所得,空数石上菖蒲生。wǒ lái lì jiǔ wú suǒ dé,kōng shù shí shàng chāng pú shēng。
中官系龙沉玉册,小吏磔狗浇银觥。zhōng guān xì lóng chén yù cè,xiǎo lì zhé gǒu jiāo yín gōng。
地形偶尔藏险怪,天意未必司阴晴。dì xíng ǒu ěr cáng xiǎn guài,tiān yì wèi bì sī yīn qíng。
山川在理有崩竭,丘壑自古相虚盈。shān chuān zài lǐ yǒu bēng jié,qiū hè zì gǔ xiāng xū yíng。
谁能保此千世后,天柱不折泉常倾。shuí néng bǎo cǐ qiān shì hòu,tiān zhù bù zhé quán cháng qīng。

寄题众乐亭

王安石

陵阳游观吾所好,恨不即过众乐亭。líng yáng yóu guān wú suǒ hǎo,hèn bù jí guò zhòng lè tíng。
尝闻仿佛入梦寐,吟笔自欲图丹青。cháng wén fǎng fú rù mèng mèi,yín bǐ zì yù tú dān qīng。
千峰秀出百里外,忽于其上峥檐楹。qiān fēng xiù chū bǎi lǐ wài,hū yú qí shàng zhēng yán yíng。
朝云嘘岩日暖暖,夜水落涧风泠泠。cháo yún xū yán rì nuǎn nuǎn,yè shuǐ luò jiàn fēng líng líng。
春花窈窕鸟争舞,夏木荫郁猿哀鸣。chūn huā yǎo tiǎo niǎo zhēng wǔ,xià mù yīn yù yuán āi míng。
潦收叶落天地爽,海月影到山川明。lǎo shōu yè luò tiān dì shuǎng,hǎi yuè yǐng dào shān chuān míng。
篮舆晨出谁与适,坐与万物观虚盈。lán yú chén chū shuí yǔ shì,zuò yǔ wàn wù guān xū yíng。
令思民事不忍后,田间笑语催蚕耕。lìng sī mín shì bù rěn hòu,tián jiān xiào yǔ cuī cán gēng。
吏休归舍狱讼少,墟落饮酒欲秋成。lì xiū guī shě yù sòng shǎo,xū luò yǐn jiǔ yù qiū chéng。
唯愁一日夺令去,出来老稚交逢迎。wéi chóu yī rì duó lìng qù,chū lái lǎo zhì jiāo féng yíng。
彼民安知方禄仕,徒喜使我宽逋征。bǐ mín ān zhī fāng lù shì,tú xǐ shǐ wǒ kuān bū zhēng。
令知道义士林服,遗爱岂用吾诗评。lìng zhī dào yì shì lín fú,yí ài qǐ yòng wú shī píng。

书会别亭

王安石

西城路,居人送客西归处。xī chéng lù,jū rén sòng kè xī guī chù。
年年借问去何时,今日扁舟从此去。nián nián jiè wèn qù hé shí,jīn rì biǎn zhōu cóng cǐ qù。
春风吹花落高枝,飞来飞去不自知。chūn fēng chuī huā luò gāo zhī,fēi lái fēi qù bù zì zhī。
路上行人亦如此,应有重来此处时。lù shàng xíng rén yì rú cǐ,yīng yǒu zhòng lái cǐ chù shí。

泊舟姑苏

王安石

朝游盘门东,暮出阊门西。cháo yóu pán mén dōng,mù chū chāng mén xī。
四顾茫无人,但见白日低。sì gù máng wú rén,dàn jiàn bái rì dī。
荒林带昏烟,上有归鸟啼。huāng lín dài hūn yān,shàng yǒu guī niǎo tí。
物皆得所托,而我无安栖。wù jiē dé suǒ tuō,ér wǒ wú ān qī。

昆山慧聚寺次孟郊韵

王安石

僧蹊蟠青苍,莓苔上秋床。sēng qī pán qīng cāng,méi tái shàng qiū chuáng。
露翰饥更清,风花远亦香。lù hàn jī gèng qīng,fēng huā yuǎn yì xiāng。
扫石出古色,洗松纳空光。sǎo shí chū gǔ sè,xǐ sōng nà kōng guāng。
久游不忍还,迫迮冠盖场。jiǔ yóu bù rěn hái,pò zé guān gài chǎng。

如归亭顺风

王安石

春江窈窈来无地,飞帆浩浩穷天际。chūn jiāng yǎo yǎo lái wú dì,fēi fān hào hào qióng tiān jì。
朝出吴川夕霅溪,回首乔林吹岸荠。cháo chū wú chuān xī zhà xī,huí shǒu qiáo lín chuī àn jì。
柁师高卧自啸歌,戏彼挽舟行复止。duò shī gāo wò zì xiào gē,xì bǐ wǎn zhōu xíng fù zhǐ。
人生万事反衍多,道路后先能几何。rén shēng wàn shì fǎn yǎn duō,dào lù hòu xiān néng jǐ hé。

垂虹亭

王安石

三江五湖口,地与天不隔。sān jiāng wǔ hú kǒu,dì yǔ tiān bù gé。
日月所蔽亏,东西渺然白。rì yuè suǒ bì kuī,dōng xī miǎo rán bái。
漫漫浸北斗,浩浩浮南极。màn màn jìn běi dòu,hào hào fú nán jí。
谁投此虹蜺,欲济两间阨。shuí tóu cǐ hóng ní,yù jì liǎng jiān è。
中流杂蜃气,栏楯相承翼。zhōng liú zá shèn qì,lán dùn xiāng chéng yì。
初疑神所为,灭没在顷刻。chū yí shén suǒ wèi,miè méi zài qǐng kè。
晨兴坐其上,傲兀至中昃。chén xīng zuò qí shàng,ào wù zhì zhōng zè。
犹怜变化功,不谓因人役。yóu lián biàn huà gōng,bù wèi yīn rén yì。
今君持酒浆,谈笑顾宾客。jīn jūn chí jiǔ jiāng,tán xiào gù bīn kè。
颇夸九州物,壮丽此无敌。pǒ kuā jiǔ zhōu wù,zhuàng lì cǐ wú dí。
荧煌丹砂柱,璀璨黄金壁。yíng huáng dān shā zhù,cuǐ càn huáng jīn bì。
中家不虑始,助我皆豪殖。zhōng jiā bù lǜ shǐ,zhù wǒ jiē háo zhí。
喟予独感此,剥烂有终极。kuì yǔ dú gǎn cǐ,bō làn yǒu zhōng jí。
改作不可无,还当采民力。gǎi zuò bù kě wú,hái dāng cǎi mín lì。

张氏静居院

王安石

动者利进为,静者乐止居。dòng zhě lì jìn wèi,jìng zhě lè zhǐ jū。
物性有偏得,惟贤时卷舒。wù xìng yǒu piān dé,wéi xián shí juǎn shū。
张侯始出仕,所至多名誉。zhāng hóu shǐ chū shì,suǒ zhì duō míng yù。
老矣归偃休,买地斸荒芜。lǎo yǐ guī yǎn xiū,mǎi dì zhǔ huāng wú。
屋成为令名,名实与时俱。wū chéng wèi lìng míng,míng shí yǔ shí jù。
南堂栖幽真,晨起瞻像图。nán táng qī yōu zhēn,chén qǐ zhān xiàng tú。
北堂画五禽,游戏养形躯。běi táng huà wǔ qín,yóu xì yǎng xíng qū。
燕有诸宾庭,学有诸子庐。yàn yǒu zhū bīn tíng,xué yǒu zhū zi lú。
问侯年几何,矫矫八十馀。wèn hóu nián jǐ hé,jiǎo jiǎo bā shí yú。
问侯何能尔,心不藏忧愉。wèn hóu hé néng ěr,xīn bù cáng yōu yú。
问侯客何为,弦歌饮投壶。wèn hóu kè hé wèi,xián gē yǐn tóu hú。
问侯儿何读,夏商及唐虞。wèn hóu ér hé dú,xià shāng jí táng yú。
嵩山填门户,洛水绕阶除。sōng shān tián mén hù,luò shuǐ rào jiē chú。
侯于山水间,结驷有通衢。hóu yú shān shuǐ jiān,jié sì yǒu tōng qú。
我念老退者,古多贤大夫。wǒ niàn lǎo tuì zhě,gǔ duō xián dà fū。
留侯亦养生,乃欲凌空虚。liú hóu yì yǎng shēng,nǎi yù líng kōng xū。
闭门不饮酒,岂异山中臞。bì mén bù yǐn jiǔ,qǐ yì shān zhōng qú。
疏傅稍喜客,挥金能自娱。shū fù shāo xǐ kè,huī jīn néng zì yú。
不闻喜教子,满屋青紫朱。bù wén xǐ jiào zi,mǎn wū qīng zǐ zhū。
张侯能兼取,胜事古所无。zhāng hóu néng jiān qǔ,shèng shì gǔ suǒ wú。
褒称有乐石,丞相为之书。bāo chēng yǒu lè shí,chéng xiāng wèi zhī shū。
而我不自量,闻风亦歌呼。ér wǒ bù zì liàng,wén fēng yì gē hū。

丙戌五日

王安石

北风阁雨去不下,惊沙苍茫乱昏晓。běi fēng gé yǔ qù bù xià,jīng shā cāng máng luàn hūn xiǎo。
传闻城外八九里,雹大如拳死飞鸟。chuán wén chéng wài bā jiǔ lǐ,báo dà rú quán sǐ fēi niǎo。

丙戌五日

王安石

浮云离披久不合,太阳独行乾万物。fú yún lí pī jiǔ bù hé,tài yáng dú xíng qián wàn wù。
谁令昨夜雨滂沱,北风萧萧寒到骨。shuí lìng zuó yè yǔ pāng tuó,běi fēng xiāo xiāo hán dào gǔ。