古诗词

仁宗皇帝挽辞四首

王安石

去序三朝圣,行崩万国天。qù xù sān cháo shèng,xíng bēng wàn guó tiān。
忧勤无旷古,治洽最长年。yōu qín wú kuàng gǔ,zhì qià zuì zhǎng nián。
仁育齐高厚,哀思罄幅员。rén yù qí gāo hòu,āi sī qìng fú yuán。
欲知千载美,道德冠遗编。yù zhī qiān zài měi,dào dé guān yí biān。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

重登宝公塔复用前韵二首

王安石

空见方坟涌半霄,难将生死问参寥。kōng jiàn fāng fén yǒng bàn xiāo,nán jiāng shēng sǐ wèn cān liáo。
应身东返知何国,瑞像西归自本朝。yīng shēn dōng fǎn zhī hé guó,ruì xiàng xī guī zì běn cháo。
遗寺有门非辇路,故池无钵但僧瓢。yí sì yǒu mén fēi niǎn lù,gù chí wú bō dàn sēng piáo。
独龙下视皆陈迹,追数齐梁亦未遥。dú lóng xià shì jiē chén jì,zhuī shù qí liáng yì wèi yáo。

重登宝公塔复用前韵二首

王安石

碧玉旋螺恍隔霄,冠山仙冢亦寥寥。bì yù xuán luó huǎng gé xiāo,guān shān xiān zhǒng yì liáo liáo。
空馀华构延风月,无复灵踪落市朝。kōng yú huá gòu yán fēng yuè,wú fù líng zōng luò shì cháo。
帐座追严多献宝,供盘随施有操瓢。zhàng zuò zhuī yán duō xiàn bǎo,gōng pán suí shī yǒu cāo piáo。
他方出没还如此,与物何心作迩遥。tā fāng chū méi hái rú cǐ,yǔ wù hé xīn zuò ěr yáo。

纸暖閤

王安石

联屏盖障一寻方,南设钩帘北置床。lián píng gài zhàng yī xún fāng,nán shè gōu lián běi zhì chuáng。
侧座对敷红絮暖,仰窗分启碧纱凉。cè zuò duì fū hóng xù nuǎn,yǎng chuāng fēn qǐ bì shā liáng。
毡庐易以梅烝坏,锦幄终于草野妨。zhān lú yì yǐ méi zhēng huài,jǐn wò zhōng yú cǎo yě fáng。
楚谷越藤真自称,每糊因得减书囊。chǔ gǔ yuè téng zhēn zì chēng,měi hú yīn dé jiǎn shū náng。

雨花台

王安石

盘互长干有绝陉,并包佳丽入江亭。pán hù zhǎng gàn yǒu jué xíng,bìng bāo jiā lì rù jiāng tíng。
新霜浦溆绵绵净,薄晚林峦往往青。xīn shuāng pǔ xù mián mián jìng,báo wǎn lín luán wǎng wǎng qīng。
南上欲穷牛渚怪,北寻难忘草堂灵。nán shàng yù qióng niú zhǔ guài,běi xún nán wàng cǎo táng líng。
箯舆却走垂杨陌,已戴寒云一两星。biān yú què zǒu chuí yáng mò,yǐ dài hán yún yī liǎng xīng。

北窗

王安石

病与衰期每强扶,鸡壅桔梗亦时须。bìng yǔ shuāi qī měi qiáng fú,jī yōng jú gěng yì shí xū。
空花根蒂难寻摘,梦境烟尘费扫除。kōng huā gēn dì nán xún zhāi,mèng jìng yān chén fèi sǎo chú。
耆域药囊真妄有,轩辕经匮或元无。qí yù yào náng zhēn wàng yǒu,xuān yuán jīng kuì huò yuán wú。
北窗枕上春风暖,漫读毗耶数卷书。běi chuāng zhěn shàng chūn fēng nuǎn,màn dú pí yé shù juǎn shū。

小姑

王安石

小姑未嫁与兰支,何恨流传乐府诗。xiǎo gū wèi jià yǔ lán zhī,hé hèn liú chuán lè fǔ shī。
初学水仙骑赤鲤,竟寻山鬼从文狸。chū xué shuǐ xiān qí chì lǐ,jìng xún shān guǐ cóng wén lí。
缤纷云襡空棠楫,绰约烟鬟独桂旗。bīn fēn yún shǔ kōng táng jí,chuò yuē yān huán dú guì qí。
弄玉有祠终或往,飞琼无梦故难知。nòng yù yǒu cí zhōng huò wǎng,fēi qióng wú mèng gù nán zhī。

荣上人遽欲归以诗留之

王安石

道人传业自天台,千里翛然赴感来。dào rén chuán yè zì tiān tái,qiān lǐ xiāo rán fù gǎn lái。
梵行毗沙为外护,法筵灵曜得重开。fàn xíng pí shā wèi wài hù,fǎ yán líng yào dé zhòng kāi。
已能为我迂神足,便可随方长圣胎。yǐ néng wèi wǒ yū shén zú,biàn kě suí fāng zhǎng shèng tāi。
肯顾北山如慧约,与公西崦斸莓苔。kěn gù běi shān rú huì yuē,yǔ gōng xī yān zhǔ méi tái。

王安石

毁车为屋仅容身,三岁相要薄主人。huǐ chē wèi wū jǐn róng shēn,sān suì xiāng yào báo zhǔ rén。
昼寓椁砖常至夜,冬沿沟彴复寻春。zhòu yù guǒ zhuān cháng zhì yè,dōng yán gōu zhuó fù xún chūn。
南陔不洎公归里,苍墓垂成我丧亲。nán gāi bù jì gōng guī lǐ,cāng mù chuí chéng wǒ sàng qīn。
后会纵多无此乐,山林投老一伤神。hòu huì zòng duō wú cǐ lè,shān lín tóu lǎo yī shāng shén。

招吕望之使君

王安石

潮沟东路两牛鸣,十亩漪涟一草亭。cháo gōu dōng lù liǎng niú míng,shí mǔ yī lián yī cǎo tíng。
委质山林如许国,寄怀鱼鸟欲忘形。wěi zhì shān lín rú xǔ guó,jì huái yú niǎo yù wàng xíng。
纷纷易变浮云白,落落谁钟老柏青。fēn fēn yì biàn fú yún bái,luò luò shuí zhōng lǎo bǎi qīng。
尚有使君同好恶,想随秋水肯扬舲。shàng yǒu shǐ jūn tóng hǎo è,xiǎng suí qiū shuǐ kěn yáng líng。

公辟枉道见过获闻新诗因叙叹仰

王安石

青丘神父能为政,碧落仙翁好作诗。qīng qiū shén fù néng wèi zhèng,bì luò xiān wēng hǎo zuò shī。
旧事齐儿应共记,新篇楚老得先知。jiù shì qí ér yīng gòng jì,xīn piān chǔ lǎo dé xiān zhī。
怀砖大岘如迎日,供帐阊门胜去时。huái zhuān dà xiàn rú yíng rì,gōng zhàng chāng mén shèng qù shí。
若与鸱夷斗百草,锦囊佳丽敌西施。ruò yǔ chī yí dòu bǎi cǎo,jǐn náng jiā lì dí xī shī。

全椒张公有诗在北山西庵僧者墁之怅然有感

王安石

十年怊怅蹑山阡,终欲持杯滴到泉。shí nián chāo chàng niè shān qiān,zhōng yù chí bēi dī dào quán。
东路角巾非故约,西州华屋漫修椽。dōng lù jiǎo jīn fēi gù yuē,xī zhōu huá wū màn xiū chuán。
幽明永隔休炊黍,真俗相妨久绝弦。yōu míng yǒng gé xiū chuī shǔ,zhēn sú xiāng fáng jiǔ jué xián。
遗墨每看疑邂逅,复随人事散如烟。yí mò měi kàn yí xiè hòu,fù suí rén shì sàn rú yān。

岭云

王安石

岭云合处小盘桓,人得敷衾马解鞍。lǐng yún hé chù xiǎo pán huán,rén dé fū qīn mǎ jiě ān。
寒荚著天榆历历,净华浮海桂团团。hán jiá zhù tiān yú lì lì,jìng huá fú hǎi guì tuán tuán。
交游涣散渊明喜,吏卒萧条叔夜宽。jiāo yóu huàn sàn yuān míng xǐ,lì zú xiāo tiáo shū yè kuān。
方丈老翁无一发,更知来不为皮冠。fāng zhàng lǎo wēng wú yī fā,gèng zhī lái bù wèi pí guān。

蓼虫

王安石

蓼虫事业无馀习,刍狗文章不更陈。liǎo chóng shì yè wú yú xí,chú gǒu wén zhāng bù gèng chén。
隐几自怜居丧我,倨堂谁觉似非人。yǐn jǐ zì lián jū sàng wǒ,jù táng shuí jué shì fēi rén。
难堪藏室称中士,只合箕山作外臣。nán kān cáng shì chēng zhōng shì,zhǐ hé jī shān zuò wài chén。
尚有少缘灰未死,欲持新句恼比邻。shàng yǒu shǎo yuán huī wèi sǐ,yù chí xīn jù nǎo bǐ lín。

莫疑

王安石

莫疑禅伯未知禅,莫笑仙翁不学仙。mò yí chán bó wèi zhī chán,mò xiào xiān wēng bù xué xiān。
灵骨肯传黄檗烬,真心自放赤松烟。líng gǔ kěn chuán huáng bò jìn,zhēn xīn zì fàng chì sōng yān。
莲华世界何关汝,楮叶工夫浪费年。lián huá shì jiè hé guān rǔ,chǔ yè gōng fū làng fèi nián。
露鹤声中江月白,一灯岑寂拥书眠。lù hè shēng zhōng jiāng yuè bái,yī dēng cén jì yōng shū mián。

示俞秀老

王安石

缭绕山如涌翠波,人家一半在烟萝。liáo rào shān rú yǒng cuì bō,rén jiā yī bàn zài yān luó。
时丰笑语春声早,地僻追寻野兴多。shí fēng xiào yǔ chūn shēng zǎo,dì pì zhuī xún yě xīng duō。
窣堵朱甍开北向,招提素脊隐西阿。sū dǔ zhū méng kāi běi xiàng,zhāo tí sù jí yǐn xī ā。
暮年要与君携手,处处相烦作好歌。mù nián yào yǔ jūn xié shǒu,chù chù xiāng fán zuò hǎo gē。