古诗词

河中使君修撰陆公挽辞三首其一

王安石

文采机云后,知名实妙年。wén cǎi jī yún hòu,zhī míng shí miào nián。
银钩工壮丽,金薤富清妍。yín gōu gōng zhuàng lì,jīn xiè fù qīng yán。
批凤多新贵,凭熊数外迁。pī fèng duō xīn guì,píng xióng shù wài qiān。
空令猗氏监,遗爱有良田。kōng lìng yī shì jiān,yí ài yǒu liáng tián。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

寓言九首

王安石

不得君子居,而与小人游。bù dé jūn zi jū,ér yǔ xiǎo rén yóu。
疵瑕不相摩,况乃祸衅稠。cī xiá bù xiāng mó,kuàng nǎi huò xìn chóu。
高语不敢出,鄙辞强颜酬。gāo yǔ bù gǎn chū,bǐ cí qiáng yán chóu。
始云避世患,自觉日已偷。shǐ yún bì shì huàn,zì jué rì yǐ tōu。
如傅一齐人,以万楚人咻。rú fù yī qí rén,yǐ wàn chǔ rén xiū。
云复学齐言,定复不可求。yún fù xué qí yán,dìng fù bù kě qiú。
仁义多在野,欲从苦淹留。rén yì duō zài yě,yù cóng kǔ yān liú。
不悲道难行,所悲累身修。bù bēi dào nán xíng,suǒ bēi lèi shēn xiū。

寓言九首

王安石

周公歌七月,耕稼乃王术。zhōu gōng gē qī yuè,gēng jià nǎi wáng shù。
宣王追祖宗,考牧与宫室。xuān wáng zhuī zǔ zōng,kǎo mù yǔ gōng shì。
甘棠能听讼,召伯圣人匹。gān táng néng tīng sòng,zhào bó shèng rén pǐ。
后生论常高,于世复何实。hòu shēng lùn cháng gāo,yú shì fù hé shí。

寓言九首

王安石

婚丧孰不供,贷钱免尔萦。hūn sàng shú bù gōng,dài qián miǎn ěr yíng。
耕收孰不给,倾粟助之生。gēng shōu shú bù gěi,qīng sù zhù zhī shēng。
物赢我收之,物窘出使营。wù yíng wǒ shōu zhī,wù jiǒng chū shǐ yíng。
后世不务此,区区挫兼并。hòu shì bù wù cǐ,qū qū cuò jiān bìng。

寓言九首

王安石

贞观业万世,经营岂非艰。zhēn guān yè wàn shì,jīng yíng qǐ fēi jiān。
其子一摇之,宗庙灵几殚。qí zi yī yáo zhī,zōng miào líng jǐ dān。
开元始聪明,一眚奔岷山。kāi yuán shǐ cōng míng,yī shěng bēn mín shān。
功高后毁易,德薄人存难。gōng gāo hòu huǐ yì,dé báo rén cún nán。

寓言九首

王安石

言失于须臾,百世不可除。yán shī yú xū yú,bǎi shì bù kě chú。
行失几席间,恶名满八区。xíng shī jǐ xí jiān,è míng mǎn bā qū。
百年养不足,一日毁有馀。bǎi nián yǎng bù zú,yī rì huǐ yǒu yú。
谅彼耻不仁,戒哉惟厥初。liàng bǐ chǐ bù rén,jiè zāi wéi jué chū。

寓言九首

王安石

钟鼓非乐本,本末犹相因。zhōng gǔ fēi lè běn,běn mò yóu xiāng yīn。
仁声入人深,孟子言之醇。rén shēng rù rén shēn,mèng zi yán zhī chún。
如何贞观君,从古同隋陈。rú hé zhēn guān jūn,cóng gǔ tóng suí chén。
风俗不粹美,惜哉世无臣。fēng sú bù cuì měi,xī zāi shì wú chén。

寓言九首

王安石

游鲸厌海浊,出戏清江湄。yóu jīng yàn hǎi zhuó,chū xì qīng jiāng méi。
风涛助翻腾,网罟不敢窥。fēng tāo zhù fān téng,wǎng gǔ bù gǎn kuī。
失身洲渚间,蝼蚁乘其机。shī shēn zhōu zhǔ jiān,lóu yǐ chéng qí jī。
物大苦易穷,一穷无所归。wù dà kǔ yì qióng,yī qióng wú suǒ guī。

寓言九首

王安石

猛虎卧草间,群鸟从噪之。měng hǔ wò cǎo jiān,qún niǎo cóng zào zhī。
万物忌强梁,宁独以其私。wàn wù jì qiáng liáng,níng dú yǐ qí sī。
虎终机械得,鸟亦弹丸随。hǔ zhōng jī xiè dé,niǎo yì dàn wán suí。
山鸡不忤物,默与凤凰期。shān jī bù wǔ wù,mò yǔ fèng huáng qī。

和王乐道读进士试卷

王安石

文章始隋唐,进取归一律。wén zhāng shǐ suí táng,jìn qǔ guī yī lǜ。
安知鸿都事,竟用程人物。ān zhī hóng dōu shì,jìng yòng chéng rén wù。
变今嗟未能,于己空自咄。biàn jīn jiē wèi néng,yú jǐ kōng zì duō。
流波亦已漫,高论常见屈。liú bō yì yǐ màn,gāo lùn cháng jiàn qū。
故令俶傥士,往往弃堙郁。gù lìng chù tǎng shì,wǎng wǎng qì yīn yù。
皋陶叙九德,固有知人术。gāo táo xù jiǔ dé,gù yǒu zhī rén shù。
圣世欲尔为,徐观异人出。shèng shì yù ěr wèi,xú guān yì rén chū。

自讼

王安石

孔子见南子,子路为不怡。kǒng zi jiàn nán zi,zi lù wèi bù yí。
欲从公山氏,勃郁见色辞。yù cóng gōng shān shì,bó yù jiàn sè cí。
道如天之苍,万物不能缁。dào rú tiān zhī cāng,wàn wù bù néng zī。
弟子尚不信,况余乏才资。dì zi shàng bù xìn,kuàng yú fá cái zī。
明知古人仁,语默各有时。míng zhī gǔ rén rén,yǔ mò gè yǒu shí。
苟出不自慎,果为听者疑。gǒu chū bù zì shèn,guǒ wèi tīng zhě yí。
白圭尚有磨,驷马犹能追。bái guī shàng yǒu mó,sì mǎ yóu néng zhuī。
一言成不智,虽悔欲何为。yī yán chéng bù zhì,suī huǐ yù hé wèi。

彼狂

王安石

上古杳默无人声,日月不忒山川平。shàng gǔ yǎo mò wú rén shēng,rì yuè bù tè shān chuān píng。
人与鸟兽相随行,祖孙一死十百生。rén yǔ niǎo shòu xiāng suí xíng,zǔ sūn yī sǐ shí bǎi shēng。
万物不给乃相兵,伏羲画法作后程。wàn wù bù gěi nǎi xiāng bīng,fú xī huà fǎ zuò hòu chéng。
渔虫猎兽宽群争,势不得已当经营。yú chóng liè shòu kuān qún zhēng,shì bù dé yǐ dāng jīng yíng。
非以示世为聪明,方分类别物有名。fēi yǐ shì shì wèi cōng míng,fāng fēn lèi bié wù yǒu míng。
夸贤尚功列耻荣,蛊伪日巧雕元精。kuā xián shàng gōng liè chǐ róng,gǔ wěi rì qiǎo diāo yuán jīng。
至言一出众辄惊,上智闭匿不敢成。zhì yán yī chū zhòng zhé jīng,shàng zhì bì nì bù gǎn chéng。
因时就俗救刖黥,惜哉彼狂以文鸣。yīn shí jiù sú jiù yuè qíng,xī zāi bǐ kuáng yǐ wén míng。
强取色乐要聋盲,震荡沈浊终无清。qiáng qǔ sè lè yào lóng máng,zhèn dàng shěn zhuó zhōng wú qīng。
诙诡徒乱圣人氓,岂若泯默死蚕耕。huī guǐ tú luàn shèng rén máng,qǐ ruò mǐn mò sǐ cán gēng。

众人

王安石

众人纷纷何足竞,是非吾喜非吾病。zhòng rén fēn fēn hé zú jìng,shì fēi wú xǐ fēi wú bìng。
颂声交作莽岂贤,四国流言旦犹圣。sòng shēng jiāo zuò mǎng qǐ xián,sì guó liú yán dàn yóu shèng。
唯圣人能轻重人,不能铢两为千钧。wéi shèng rén néng qīng zhòng rén,bù néng zhū liǎng wèi qiān jūn。
乃知轻重不在彼,要之美恶由吾身。nǎi zhī qīng zhòng bù zài bǐ,yào zhī měi è yóu wú shēn。

寄题郢州白雪楼

王安石

折杨黄华笑者多,阳春白雪和者少。zhé yáng huáng huá xiào zhě duō,yáng chūn bái xuě hé zhě shǎo。
知音四海无几人,况乃区区郢中小。zhī yīn sì hǎi wú jǐ rén,kuàng nǎi qū qū yǐng zhōng xiǎo。
千载相传始欲慕,一时独唱谁能晓。qiān zài xiāng chuán shǐ yù mù,yī shí dú chàng shuí néng xiǎo。
古心以此分冥冥,俚耳至今徒扰扰。gǔ xīn yǐ cǐ fēn míng míng,lǐ ěr zhì jīn tú rǎo rǎo。
朱楼碧瓦何年有,榱桷连空欲惊矫。zhū lóu bì wǎ hé nián yǒu,cuī jué lián kōng yù jīng jiǎo。
郢人烂漫醉浮云,郢女参差蹑飞鸟。yǐng rén làn màn zuì fú yún,yǐng nǚ cān chà niè fēi niǎo。
丘墟馀响难再得,栏槛兹名复谁表。qiū xū yú xiǎng nán zài dé,lán kǎn zī míng fù shuí biǎo。
我来欲歌声更吞,石城寒江暮云绕。wǒ lái yù gē shēng gèng tūn,shí chéng hán jiāng mù yún rào。

圣俞为狄梁公孙作诗要予同作

王安石

虎豹不食子,鸱枭不乘雄。hǔ bào bù shí zi,chī xiāo bù chéng xióng。
人恶甚鸟兽,吾能与成功。rén è shén niǎo shòu,wú néng yǔ chéng gōng。
爱有以计留,去有势不容。ài yǒu yǐ jì liú,qù yǒu shì bù róng。
吾谋适合意,几亦齿奸锋。wú móu shì hé yì,jǐ yì chǐ jiān fēng。
时恩沦九泉,褒取异代忠。shí ēn lún jiǔ quán,bāo qǔ yì dài zhōng。
堂堂社稷臣,近世孰如公。táng táng shè jì chén,jìn shì shú rú gōng。
空使苗裔孙,称扬得诗翁。kōng shǐ miáo yì sūn,chēng yáng dé shī wēng。
一读亦使我,慨然想馀风。yī dú yì shǐ wǒ,kǎi rán xiǎng yú fēng。

蒙亭

王安石

隐者委所逢,在物无不足。yǐn zhě wěi suǒ féng,zài wù wú bù zú。
山林与城市,语道归一毂。shān lín yǔ chéng shì,yǔ dào guī yī gǔ。
诗人论巨细,此指尚局束。shī rén lùn jù xì,cǐ zhǐ shàng jú shù。
颇知区区者,自屏忍所欲。pǒ zhī qū qū zhě,zì píng rěn suǒ yù。
孰识古之人,超然遗耳目。shú shí gǔ zhī rén,chāo rán yí ěr mù。
岂于喧与静,趣舍有偏独。qǐ yú xuān yǔ jìng,qù shě yǒu piān dú。
命亭今何为,似乃畏惊俗。mìng tíng jīn hé wèi,shì nǎi wèi jīng sú。
至意不标揭,小名聊自属。zhì yì bù biāo jiē,xiǎo míng liáo zì shǔ。
夏风檐楹寒,冬雪窗户燠。xià fēng yán yíng hán,dōng xuě chuāng hù yù。
春樊乱梅柳,秋径深松菊。chūn fán luàn méi liǔ,qiū jìng shēn sōng jú。
壶觞日笑傲,裙屣相追逐。hú shāng rì xiào ào,qún xǐ xiāng zhuī zhú。
此乐已难言,持琴作新曲。cǐ lè yǐ nán yán,chí qín zuò xīn qū。