古诗词

岁晚怀古

王安石

先生岁晚事田园,鲁叟遗书废讨论。xiān shēng suì wǎn shì tián yuán,lǔ sǒu yí shū fèi tǎo lùn。
问讯桑麻怜已长,按行松菊喜犹存。wèn xùn sāng má lián yǐ zhǎng,àn xíng sōng jú xǐ yóu cún。
农人调笑追寻壑,稚子欢呼出候门。nóng rén diào xiào zhuī xún hè,zhì zi huān hū chū hòu mén。
遥谢载醪袪惑者,吾今欲辩已忘言。yáo xiè zài láo qū huò zhě,wú jīn yù biàn yǐ wàng yán。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

午枕

王安石

百年春梦去悠悠,不复吹箫向此留。bǎi nián chūn mèng qù yōu yōu,bù fù chuī xiāo xiàng cǐ liú。
野草自花还自落,鸣禽相乳亦相酬。yě cǎo zì huā hái zì luò,míng qín xiāng rǔ yì xiāng chóu。
旧蹊埋没开新径,朱户攲斜见画楼。jiù qī mái méi kāi xīn jìng,zhū hù qī xié jiàn huà lóu。
欲把一杯无伴侣,眼看兴废使人愁。yù bǎ yī bēi wú bàn lǚ,yǎn kàn xīng fèi shǐ rén chóu。

寄石鼓寺陈伯庸

王安石

鲸海无风白日闲,天门当面险难攀。jīng hǎi wú fēng bái rì xián,tiān mén dāng miàn xiǎn nán pān。
尘埃掉臂离长陌,琴酒和云入旧山。chén āi diào bì lí zhǎng mò,qín jiǔ hé yún rù jiù shān。
仁义未饶轩冕贵,功名莫信鬼神悭。rén yì wèi ráo xuān miǎn guì,gōng míng mò xìn guǐ shén qiān。
郭东一点英雄气,时伴君心夜斗间。guō dōng yī diǎn yīng xióng qì,shí bàn jūn xīn yè dòu jiān。

送熊伯通

王安石

岁暮欣逢盖共倾,川涂南北岂忘情。suì mù xīn féng gài gòng qīng,chuān tú nán běi qǐ wàng qíng。
事经官路心应折,地入家山眼更明。shì jīng guān lù xīn yīng zhé,dì rù jiā shān yǎn gèng míng。
江上月华空自照,梅边春意恰相迎。jiāng shàng yuè huá kōng zì zhào,méi biān chūn yì qià xiāng yíng。
关河不锁真消息,野客犹能听治声。guān hé bù suǒ zhēn xiāo xī,yě kè yóu néng tīng zhì shēng。

送王覃

王安石

分走人间十五年,尘沙吹鬓各苍然。fēn zǒu rén jiān shí wǔ nián,chén shā chuī bìn gè cāng rán。
山林渺渺长回首,儿女纷纷忽满前。shān lín miǎo miǎo zhǎng huí shǒu,ér nǚ fēn fēn hū mǎn qián。
知子有才思奋发,嗟余无地与回旋。zhī zi yǒu cái sī fèn fā,jiē yú wú dì yǔ huí xuán。
相看一作秦吴别,身世何时两息肩。xiāng kàn yī zuò qín wú bié,shēn shì hé shí liǎng xī jiān。

送明州王大卿

王安石

大历才臣有此州,昆云今驾鹿轓游。dà lì cái chén yǒu cǐ zhōu,kūn yún jīn jià lù fān yóu。
从来所至邦人喜,真复能分圣主忧。cóng lái suǒ zhì bāng rén xǐ,zhēn fù néng fēn shèng zhǔ yōu。
千里封疆何足治,一时名迹故应留。qiān lǐ fēng jiāng hé zú zhì,yī shí míng jì gù yīng liú。
属城旧吏虽疲懒,尚可挥毫敌李舟。shǔ chéng jiù lì suī pí lǎn,shàng kě huī háo dí lǐ zhōu。

姑胥郭

王安石

误褫云巾别故山,抵吴由越两间关。wù chǐ yún jīn bié gù shān,dǐ wú yóu yuè liǎng jiān guān。
千家渔火秋风市,一叶归舟暮雨湾。qiān jiā yú huǒ qiū fēng shì,yī yè guī zhōu mù yǔ wān。
旅病愔愔如困酒,乡愁脉脉似连环。lǚ bìng yīn yīn rú kùn jiǔ,xiāng chóu mài mài shì lián huán。
情知带眼从前缓,更恐颠毛自此斑。qíng zhī dài yǎn cóng qián huǎn,gèng kǒng diān máo zì cǐ bān。

严陵祠堂

王安石

汉庭来见一羊裘,默默俄归旧钓舟。hàn tíng lái jiàn yī yáng qiú,mò mò é guī jiù diào zhōu。
迹似磻溪应有待,世无西伯可能留。jì shì pán xī yīng yǒu dài,shì wú xī bó kě néng liú。
崎岖冯衍才终废,索寞桓谭道不谋。qí qū féng yǎn cái zhōng fèi,suǒ mò huán tán dào bù móu。
勺水果非鳣鲔地,放身沧海亦何求。sháo shuǐ guǒ fēi zhān wěi dì,fàng shēn cāng hǎi yì hé qiú。

藏春坞诗献刁十四丈学士

王安石

蒜山东渡得林丘,邂逅篮舆亦少留。suàn shān dōng dù dé lín qiū,xiè hòu lán yú yì shǎo liú。
今日更知莱氏隐,暮年长忆武陵游。jīn rì gèng zhī lái shì yǐn,mù nián zhǎng yì wǔ líng yóu。
欲营垣屋随穿斸,尚叹尘沙隔献酬。yù yíng yuán wū suí chuān zhǔ,shàng tàn chén shā gé xiàn chóu。
遥约勾吴亭下路,春风深驻五湖舟。yáo yuē gōu wú tíng xià lù,chūn fēng shēn zhù wǔ hú zhōu。

太湖恬亭

王安石

槛临溪上绿阴围,溪岸高低入翠微。kǎn lín xī shàng lǜ yīn wéi,xī àn gāo dī rù cuì wēi。
日落断桥人独立,水涵幽树鸟相依。rì luò duàn qiáo rén dú lì,shuǐ hán yōu shù niǎo xiāng yī。
清游始觉心无累,静处谁知世有机。qīng yóu shǐ jué xīn wú lèi,jìng chù shuí zhī shì yǒu jī。
更待夜深同徙倚,秋风斜月钓船归。gèng dài yè shēn tóng xǐ yǐ,qiū fēng xié yuè diào chuán guī。

蒙城清燕堂

王安石

清燕新碑得自蒙,行吟如到此堂中。qīng yàn xīn bēi dé zì méng,xíng yín rú dào cǐ táng zhōng。
吏无田甲当时气,民有庄周后世风。lì wú tián jiǎ dāng shí qì,mín yǒu zhuāng zhōu hòu shì fēng。
庭下早知闲木索,坐间遥想御丝桐。tíng xià zǎo zhī xián mù suǒ,zuò jiān yáo xiǎng yù sī tóng。
飘然一往何时得,俯仰尘沙欲作翁。piāo rán yī wǎng hé shí dé,fǔ yǎng chén shā yù zuò wēng。

次韵酬吴彦珍见寄二首

王安石

君作新诗故起予,一吟聊复报双鱼。jūn zuò xīn shī gù qǐ yǔ,yī yín liáo fù bào shuāng yú。
杖藜高径谁来往,散帙空堂自卷舒。zhàng lí gāo jìng shuí lái wǎng,sàn zhì kōng táng zì juǎn shū。
树外鸟啼催晚种,花间人语趁朝虚。shù wài niǎo tí cuī wǎn zhǒng,huā jiān rén yǔ chèn cháo xū。
春风处处堪携手,何事临池苦学书。chūn fēng chù chù kān xié shǒu,hé shì lín chí kǔ xué shū。

次韵酬吴彦珍见寄二首

王安石

篁竹荒茅五亩馀,生涯山蕨与泉鱼。huáng zhú huāng máo wǔ mǔ yú,shēng yá shān jué yǔ quán yú。
家贫殖货羞端木,乡里传书比仲舒。jiā pín zhí huò xiū duān mù,xiāng lǐ chuán shū bǐ zhòng shū。
白日忆君聊远望,青林嗟我似逃虚。bái rì yì jūn liáo yuǎn wàng,qīng lín jiē wǒ shì táo xū。
春风渺渺乌塘尾,漫得东来一纸书。chūn fēng miǎo miǎo wū táng wěi,màn dé dōng lái yī zhǐ shū。

自金陵如丹阳道中有感

王安石

数百年来王气消,难将前事问渔樵。shù bǎi nián lái wáng qì xiāo,nán jiāng qián shì wèn yú qiáo。
苑方秦地皆芜没,山借扬州更寂寥。yuàn fāng qín dì jiē wú méi,shān jiè yáng zhōu gèng jì liáo。
荒埭暗鸡催月晓,空场老雉挟春骄。huāng dài àn jī cuī yuè xiǎo,kōng chǎng lǎo zhì xié chūn jiāo。
豪华只有诸陵在,往往黄金出市朝。háo huá zhǐ yǒu zhū líng zài,wǎng wǎng huáng jīn chū shì cháo。

初去临川

王安石

东浮溪水渡长林,上坂回头一拊心。dōng fú xī shuǐ dù zhǎng lín,shàng bǎn huí tóu yī fǔ xīn。
已觉省烦非仲叔,安能养志似曾参。yǐ jué shěng fán fēi zhòng shū,ān néng yǎng zhì shì céng cān。
忧伤遇事纷纷出,疾病乘虚亹亹侵。yōu shāng yù shì fēn fēn chū,jí bìng chéng xū wěi wěi qīn。
未有半分求自赎,恐填沟壑更沾襟。wèi yǒu bàn fēn qiú zì shú,kǒng tián gōu hè gèng zhān jīn。

读史

王安石

自古功名亦苦辛,行藏终欲付何人。zì gǔ gōng míng yì kǔ xīn,xíng cáng zhōng yù fù hé rén。
当时黮黯犹承误,末俗纷纭更乱真。dāng shí dǎn àn yóu chéng wù,mò sú fēn yún gèng luàn zhēn。
糟粕所传非粹美,丹青难写是精神。zāo pò suǒ chuán fēi cuì měi,dān qīng nán xiě shì jīng shén。
区区岂尽高贤意,独守千秋纸上尘。qū qū qǐ jǐn gāo xián yì,dú shǒu qiān qiū zhǐ shàng chén。