古诗词

殢人娇

王庭圭

小院桃花,烟锁几重珠箔。xiǎo yuàn táo huā,yān suǒ jǐ zhòng zhū bó。
更深后、海棠睡著。gèng shēn hòu hǎi táng shuì zhù。
东风吹去,落谁家墙角。dōng fēng chuī qù,luò shuí jiā qiáng jiǎo。
平白地教人,为他情恶。píng bái dì jiào rén,wèi tā qíng è。
花若有情,情应不薄。huā ruò yǒu qíng,qíng yīng bù báo。
也须悔从前事错。yě xū huǐ cóng qián shì cuò。
而今夜雨,念玉颜飘泊。ér jīn yè yǔ,niàn yù yán piāo pō。
知那里人家,怎生顿著。zhī nà lǐ rén jiā,zěn shēng dùn zhù。

王庭圭

宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。 王庭圭的作品>>

猜您喜欢

次韵谢同年刘子坚生日惠诗

王庭圭

诗词清丽笔如神,犹记同年岁在申。shī cí qīng lì bǐ rú shén,yóu jì tóng nián suì zài shēn。
弧矢志高千万里,烟霄路阔几由旬。hú shǐ zhì gāo qiān wàn lǐ,yān xiāo lù kuò jǐ yóu xún。
曾无紫气冲南斗,空有红光动北辰。céng wú zǐ qì chōng nán dòu,kōng yǒu hóng guāng dòng běi chén。
自顾顽才类铜锡,敢期陶冶铸成钧。zì gù wán cái lèi tóng xī,gǎn qī táo yě zhù chéng jūn。

和刘元弼乱后见访

王庭圭

才下清谈已绝尘,莫嗟离乱恐伤神。cái xià qīng tán yǐ jué chén,mò jiē lí luàn kǒng shāng shén。
兵戈亦是古来事,丘壑还须我辈人。bīng gē yì shì gǔ lái shì,qiū hè hái xū wǒ bèi rén。
吟罢细倾桑落酒,归来倒著接䍦巾。yín bà xì qīng sāng luò jiǔ,guī lái dào zhù jiē lí jīn。
茅檐近喜闻鸡犬,步屧寻君去亦频。máo yán jìn xǐ wén jī quǎn,bù xiè xún jūn qù yì pín。

朱通判见访病不能出以诗谢之

王庭圭

鸣珂传响动比邻,争看题舆朱两轮。míng kē chuán xiǎng dòng bǐ lín,zhēng kàn tí yú zhū liǎng lún。
节拥兵符分半刺,道经山邑访闲人。jié yōng bīng fú fēn bàn cì,dào jīng shān yì fǎng xián rén。
行春号令清如水,落笔篇章妙入神。xíng chūn hào lìng qīng rú shuǐ,luò bǐ piān zhāng miào rù shén。
应念穷愁病书客,经年憔悴楚江滨。yīng niàn qióng chóu bìng shū kè,jīng nián qiáo cuì chǔ jiāng bīn。

和井令西山石屋感雨

王庭圭

渐见时平草木苏,奸蹊盗穴已洿潴。jiàn jiàn shí píng cǎo mù sū,jiān qī dào xué yǐ wū zhū。
登山敢惮牛马走,置酒谁呼陈赵予。dēng shān gǎn dàn niú mǎ zǒu,zhì jiǔ shuí hū chén zhào yǔ。
助魃旱龙初偃蹇,随轩飞雨不踌躇。zhù bá hàn lóng chū yǎn jiǎn,suí xuān fēi yǔ bù chóu chú。
云腾石屋苍崖峻,磨刻行当候玺书。yún téng shí wū cāng yá jùn,mó kè xíng dāng hòu xǐ shū。

次韵谢处

王庭圭

有客江边问草堂,银鞍白马烂生光。yǒu kè jiāng biān wèn cǎo táng,yín ān bái mǎ làn shēng guāng。
不嫌茅屋绝低小,往坐竹阴移晚凉。bù xián máo wū jué dī xiǎo,wǎng zuò zhú yīn yí wǎn liáng。
入洛声名动冠盖,传家文翰在岩廊。rù luò shēng míng dòng guān gài,chuán jiā wén hàn zài yán láng。
高风谁复如公者,肯接山林气味长。gāo fēng shuí fù rú gōng zhě,kěn jiē shān lín qì wèi zhǎng。

再次前韵二首

王庭圭

邂逅忽登君子堂,眼明初识斗间光。xiè hòu hū dēng jūn zi táng,yǎn míng chū shí dòu jiān guāng。
如窥银汉纤尘静,更酌金盘晓露凉。rú kuī yín hàn xiān chén jìng,gèng zhuó jīn pán xiǎo lù liáng。
玉座正临天北极,蓬山归直殿西廊。yù zuò zhèng lín tiān běi jí,péng shān guī zhí diàn xī láng。
野人不识升平事,但觉江边白日长。yě rén bù shí shēng píng shì,dàn jué jiāng biān bái rì zhǎng。

再次前韵二首

王庭圭

毛公过我竹间堂,赠我新诗敌夜光。máo gōng guò wǒ zhú jiān táng,zèng wǒ xīn shī dí yè guāng。
盛德自为南土秀,清风何羡北窗凉。shèng dé zì wèi nán tǔ xiù,qīng fēng hé xiàn běi chuāng liáng。
漳江日落人争渡,古寺僧归月上廊。zhāng jiāng rì luò rén zhēng dù,gǔ sì sēng guī yuè shàng láng。
挥麈细谈家世事,时材无复数真长。huī zhǔ xì tán jiā shì shì,shí cái wú fù shù zhēn zhǎng。

和胡观光黄元授二首

王庭圭

两翁忽动鲈鱼兴,脍缕无声雪落砧。liǎng wēng hū dòng lú yú xīng,kuài lǚ wú shēng xuě luò zhēn。
细管向来曾并试,清流可赋共谁临。xì guǎn xiàng lái céng bìng shì,qīng liú kě fù gòng shuí lín。
好诗自昔员如弹,古锦何劳呕出心。hǎo shī zì xī yuán rú dàn,gǔ jǐn hé láo ǒu chū xīn。
一览雕章知格律,吹笙学得凤凰吟。yī lǎn diāo zhāng zhī gé lǜ,chuī shēng xué dé fèng huáng yín。

和胡观光黄元授二首

王庭圭

卧听萧寺五更风,错打当年饭后钟。wò tīng xiāo sì wǔ gèng fēng,cuò dǎ dāng nián fàn hòu zhōng。
不愿绨袍怜范叔,独缘蔬馔识茅容。bù yuàn tí páo lián fàn shū,dú yuán shū zhuàn shí máo róng。
黄旗接武来招盗,皂盖行春且劝农。huáng qí jiē wǔ lái zhāo dào,zào gài xíng chūn qiě quàn nóng。
如此偷安欲持久,荒谋诞计恐无庸。rú cǐ tōu ān yù chí jiǔ,huāng móu dàn jì kǒng wú yōng。

向宣卿生日

王庭圭

庭下秋风吹紫兰,蟠桃为寿菊斑斓。tíng xià qiū fēng chuī zǐ lán,pán táo wèi shòu jú bān lán。
厌分铜虎天边郡,屡直金銮海上山。yàn fēn tóng hǔ tiān biān jùn,lǚ zhí jīn luán hǎi shàng shān。
洲渚忽然生户外,岁星今却到人间。zhōu zhǔ hū rán shēng hù wài,suì xīng jīn què dào rén jiān。
愿扶帝业须难老,稳踏龙墀尾近班。yuàn fú dì yè xū nán lǎo,wěn tà lóng chí wěi jìn bān。

次韵欧阳叔向寺丞早春呈周子发知县

王庭圭

冰底涓涓已作声,晓看春色上芜城。bīng dǐ juān juān yǐ zuò shēng,xiǎo kàn chūn sè shàng wú chéng。
江南楼阁烟中出,槛外山川翠欲萌。jiāng nán lóu gé yān zhōng chū,kǎn wài shān chuān cuì yù méng。
梅点宿妆凝笑靥,柳摇新绿换枯茎。méi diǎn sù zhuāng níng xiào yè,liǔ yáo xīn lǜ huàn kū jīng。
化权初入东风手,莫使阶前草乱生。huà quán chū rù dōng fēng shǒu,mò shǐ jiē qián cǎo luàn shēng。

谢刘时升见访

王庭圭

访我林间一病翁,数椽茅屋贮清风。fǎng wǒ lín jiān yī bìng wēng,shù chuán máo wū zhù qīng fēng。
华裾织翠来天外,挥麈谈兵伏坐中。huá jū zhī cuì lái tiān wài,huī zhǔ tán bīng fú zuò zhōng。
回首此时增感慨,出门何处问穷通。huí shǒu cǐ shí zēng gǎn kǎi,chū mén hé chù wèn qióng tōng。
北溟待看鲲鹏变,坳水蹄涔讵见容。běi míng dài kàn kūn péng biàn,ào shuǐ tí cén jù jiàn róng。

送别葛德济

王庭圭

朔风飞雨未成晴,脱叶打窗鸡欲鸣。shuò fēng fēi yǔ wèi chéng qíng,tuō yè dǎ chuāng jī yù míng。
此处沾襟话离别,向来倾盖识平生。cǐ chù zhān jīn huà lí bié,xiàng lái qīng gài shí píng shēng。
尚期挥麈坚谈垒,不必攻愁用酒兵。shàng qī huī zhǔ jiān tán lěi,bù bì gōng chóu yòng jiǔ bīng。
北阙上书无计策,谁能穿履雪中行。běi quē shàng shū wú jì cè,shuí néng chuān lǚ xuě zhōng xíng。

再和德济旧韵

王庭圭

小雨脊脊弄晚晴,饥肠过午自雷鸣。xiǎo yǔ jí jí nòng wǎn qíng,jī cháng guò wǔ zì léi míng。
钟声隔岸闻香积,风味令人想曲生。zhōng shēng gé àn wén xiāng jī,fēng wèi lìng rén xiǎng qū shēng。
近报边头新奏捷,独怜江外未休兵。jìn bào biān tóu xīn zòu jié,dú lián jiāng wài wèi xiū bīng。
谁能驭此不羁马,纵使脱缰千里行。shuí néng yù cǐ bù jī mǎ,zòng shǐ tuō jiāng qiān lǐ xíng。

题刘端礼达轩

王庭圭

昔贤曾此卧烟云,鹤怨猿惊几度春。xī xián céng cǐ wò yān yún,hè yuàn yuán jīng jǐ dù chūn。
绿蕙再游今日路,青山如对往年人。lǜ huì zài yóu jīn rì lù,qīng shān rú duì wǎng nián rén。
儿童共是窗间客,梦寐犹怀席上尘。ér tóng gòng shì chuāng jiān kè,mèng mèi yóu huái xí shàng chén。
待得绕轩多种竹,等闲来看莫嫌频。dài dé rào xuān duō zhǒng zhú,děng xián lái kàn mò xián pín。